Chương trước
Chương sau
Rất nhanh sau đó, cha con Lạc La Bằng cũng đã tới. Lạc Hy vừa đảo mắt nhìn qua một lượt đã lập tức dừng lại tại vị trí của Tiêu Dực và Tần Lam, bên môi liền cong lên nụ cười xảo quyệt. Sau đó cô ta quay sang nói với cha mình:

- Cha, con đi sang phía kia một chút nhé?

- Ừm, con cứ đi đi.

Lạc La Bằng tỏ ra rất cưng chiều con gái, mặc dù ông ta cũng không quá tán thành với việc con gái mình cứ muốn dây dưa với Tiêu Dực. Đành chịu vậy, nếu như lần này Lạc Hy thành công ép buộc được Tiêu Dực phải cưới mình, vậy thì ông ta cũng sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi. Chuyện này thật ra cũng không đến nỗi tệ.

Lạc Hy thản nhiên bước về phía trước một cách quang minh chính đại, mặc kệ việc Tần Lam vẫn còn đứng bên Tiêu Dực, cô ta vô cùng tự tin vì bản thân đã nắm được bí mật động trời:

- Dực, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi, em thực sự rất mong chờ tới ngày này.

Lạc Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt, cười nói vui vẻ như thể rằng chưa từng có xích mích nào xảy ra, khiến cho Tiêu Dực nhíu mày. Anh cứ nghĩ là, bản thân đã nói rất rõ ràng rồi mà. Anh hoàn toàn không muốn có một chút liên quan nào với người nhà họ Lạc, Lạc Hy cũng không ngoại lệ. Chuyện hôn sự đó đã sớm bị bác bỏ từ thời nào rồi, chắc không cần anh phải nhắc lại chứ?

Thái độ của Tiêu Dực đối với Lạc Hy vô cùng lạnh nhạt, anh tỏ ra không quan tâm cho lắm:

- Ồ, tùy cô!

Đến cả Tần Lam cũng nhận ra được thái độ của Tiêu Dực đối với Lạc Hy, thật sự không giống với những gì trong truyện miêu tả, không nhìn ra hai người họ chính là cặp nam nữ chính của truyện luôn. Mà so sánh làm gì chứ, tình tiết đã thay đổi theo hướng khác rồi, ai mới là nữ chính thì vẫn chưa biết đâu.

Lạc Hy cũng không hề tức giận đối với thái độ lạnh nhạt này của Tiêu Dực, cô ta chỉ mỉm cười, nhưng cô ta dám chắc chắn rằng lát nữa mọi tình huống sẽ thay đổi.



- Dực, em biết là anh vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước, nhưng bây giờ em còn có một chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh không thể niệm tình cũ mà cho em một cơ hội sao?

Nói rồi, Lạc Hy lại cố tình nhìn sang Tần Lam, người mà cô ta đã ló ngơ nãy giờ, cố tình khiêu khích:

- Tranh Lam, chắc em không ghen chứ?

Tiêu Dực thực sự rất ghét những người hay lôi Tần Lam vào một chuyện gì đó, anh tỏ ra mất kiên nhẫn, hạ giọng cảnh cáo cô ta:

- Muốn nói gì thì hãy nói tại đây, đừng có cố tình khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.

Rõ ràng anh không hề để cho Tần Lam phải lên tiếng, anh bây giờ đang ra sức bảo vệ cô, không để cho một ai có thể đụng chạm tới cô. Nghĩ tới đây thôi, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc. Tình tiết này trong truyện ngôn tình chính là kiểu tình tiết, nam chính bảo vệ nữ phụ nên đã dằn mặt nữ chính đây mà, đúng là ngược tâm thật đó, nhưng cũng rất kích thích.

Không phụ lòng Tiêu Dực, Tần Lam cũng hùa theo diễn vở kịch giả câm giả điếc, hoàn toàn không hề quan tâm đến Lạc Hy lấy một lần.

Sự khinh thường này khiến cho Lạc Hy chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn, chuyện trước mắt quan trọng hơn, cô ta càng không được phép manh động:

- Anh có dám chắc muốn nói chuyện này ngay tại đây không? Chỉ sợ là, Tranh Lam sẽ bị ảnh hưởng thôi. Chuyện này liên quan tới em ấy mà.

Nói xong, Lạc Hy mỉm cười đầy ẩn ý, cố tình nhìn sang Tần Lam. Lần này Tần Lam đã nhíu mày rồi, cảm thấy Lạc Hy nhất định không đơn giản, cô ta đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng cô cũng không thể mất bình tĩnh được, càng như vậy sẽ chỉ càng có lợi cho cô ta. Cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể, cô cố tình tỏ ra rộng lượng mà khuyên nhủ Tiêu Dực:



- Anh, hay là anh đồng ý đi. Lạc tiểu thư năn nỉ nãy giờ, tội cô ấy.

Lúc này Tần Lam chỉ nghĩ, chắc Lạc Hy đang muốn chơi trò khóc lóc rồi níu kéo thôi, bất quá thì lấy cô ra uy hiếp, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng tới cô là bao. Ngược lại thì vào lúc này, cô đang cảm thấy cô ta cực kỳ phiền phức, chỉ muốn đuổi đi ngay lập tức.

Chính miệng Tần Lam đã nói như vậy rồi, Tiêu Dực cũng không tiếp tục từ chối nữa, anh rõ ràng rất nghe theo lời của cô. Với lại anh cũng muốn xem xem lần này Lạc Hy lại định giở trò gì, lại còn mang Tần Lam ra để ám chỉ, đúng là mấy trò vặt vãnh.

- Cô chỉ có 5 phút.

Nói rồi, Tiêu Dực quay lưng bước ra ngoài, dẫn đường để cho Lạc Hy đi theo. Tần Lam cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô liền tự mình tiến về phía đồ ăn, kiếm gì lấp đầy bụng trước đã.

...

- Dực, anh có biết bây giờ Vân Tranh Lam đang làm gì ở sau lưng anh không? Chuyện này nếu mà đến tai của các vị lãnh đạo cấp cao, anh chắc chắn cũng sẽ không thoát tội đâu.

Dừng lại ở một hành lang vắng vẻ, Lạc Hy đã chủ động tấn công trước, hòng khơi gợi sự tò mò của Tiêu Dực. Chắc chắn rồi, cô ta đã thành công.

- Cô muốn nói gì?

Tiêu Dực nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng và hời hợt vô cùng. Nhưng thái độ này cũng không thể khiến cho Lạc Hy chùn bước, cô ta cười nói đầy uy hiếp:

- Vân Tranh Lam chính là Công tử X, là người đang bị truy tìm vì viết báo phản động. Dực à, sao anh còn có thể sủng ái cô ta tới vậy, anh có biết rằng cô ta hiện giờ đang là mối nguy hiểm của anh không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.