Chương trước
Chương sau
Không biết từ lúc nào, Doãn Mạt đã có mặt ở phủ thống soái, bất chấp tất cả mà xông vào căn phòng này, cao giọng nói:

- Đúng rồi đó, đây là thế giới tiểu thuyết. Cho nên anh cứ lo cho thân mình trước đi, tôi và Tần Lam sẽ không sao đâu.

Cả Tiêu Dực và Tần Lam đều không ngờ trước được sự xuất hiện của Doãn Mạt lúc này. Nhưng mà dù sao cô ấy cũng là tác giả, nơi này thế nào đều là do cô ấy viết ra, việc đột nhập được vào đây cũng không phải chuyện to tát gì. Có được lời này của cô ấy, Tần Lam cũng mong rằng Tiêu Dực sẽ chịu tin.

Bỏ qua Tiêu Dực sang một bên, Doãn Mạt chỉ chú ý tới Tần Lam, cô ấy đi thẳng vào vấn đề chính:

- Hazz, tôi hơi sơ xuất rồi, không nghĩ mọi chuyện lại đi xa tới vậy, không còn trong sự kiểm soát của tôi nữa. Tần Lam, chuyện chúng ta viết báo là một chuyện lớn, nếu bị bắt được thì cả chúng ta đều khó có thể toàn mạng.

Lúc đầu tự tin bản thân là tác giả nên Doãn Mạt cũng cảm thấy chuyện viết báo này không nghiêm trọng lắm, cho nên mới dám hùa theo Tần Lam. Nhưng nên nhớ kĩ là cốt truyện đã bị thay đổi kể từ khi cô và Tần Lam cùng xuyên không tới rồi, cho nên thế giới này không còn an toàn tuyệt đối được nữa, ở đâu cũng dễ dàng gặp nguy hiểm. Bây giờ, cách duy nhất để thoát nạn chính là trở về.

Sau một thời gian nghiên cứu, Doãn Mạt cuối cùng cũng tìm được cánh cổng để trở về. Trước đây cô cũng từng suy đoán chìa khóa để quay trở về có liên quan tới nhân vật chính, hoặc cũng có thể là một hiện tượng siêu nhiên nào đó. Quả nhiên, hiện tượng siêu nhiên đó cuối cùng cũng xuất hiện, vào lúc cảm xúc của nhân vật chính bất ổn nhất, mọi chuyện rối rắm nhất.

Chuyện phải kể là hôm nay, Doãn Mạt luôn cảm thấy trong lòng bất an, như thể rằng sắp có một đại nạn lớn xảy ra. Mỗi lần bức bối như vậy, cô thường sẽ ngồi một mình ở một nơi yên tĩnh, quan sát chằm chằm một thứ gì đó để tự an ủi bản thân. Vô tình, cô nhận thấy thời tiết của hôm nay rất lạ, mới buổi chiều thôi mà bầu trời đã đỏ rực như thể sắp có cơn bão lớn. Hiện tượng này khiến cho Doãn Mạt vô cùng nghi ngờ, cô lập tức nhớ ra ngày xuyên không vào tiểu thuyết, ngoài trời cũng có hiện tượng như vậy. Nếu cô không lầm thì vào tối nay, khi mặt trăng tròn nhất, những ngôi sao sẽ xếp thành một hình tròn, giống hệt như ngày hôm đó vậy.

Chiều hôm đó trước khi xuyên không, bầu trời cũng đỏ rực như lửa. Vốn dĩ cũng chẳng ai quan tâm tới thời tiết làm gì, bởi vì thế giới hiện đại mọi người đều bận tối mặt cả. Nhưng đối với một người sáng tác như Doãn Mạt, cô lại rất thường xuyên quan sát mọi thứ xung quanh.

Tới tối, hiện tượng này càng trở nên kì lạ hơn nữa, khi Doãn Mạt mở cửa sổ ra quan sát xem thì thấy những ngôi sao thành công xếp thành một hình tròn rồi. Sau đó chuyện gì xảy ra cô không còn nhớ nữa, tỉnh lại thì đã thấy bản thân bị xuyên không rồi.

Bây giờ Doãn Mạt càng thêm chắc chắn rằng, đây chính là thời cơ để trở về, liền vội vàng tới tìm Tần Lam. Nếu để lỡ mất thời cơ thì không biết tới bao giờ mới có thể trở về được nữa. Vừa hay cô nghe được cuộc cãi vã giữa Tiêu Dực và Tần Lam về chuyện viết báo kia, thảo nào trong lòng cô cứ luôn có linh cảm không lành. Vậy thì bây giờ rời đi càng sớm càng tốt, để cho mọi chuyện quay trở lại với quỹ đạo ban đầu của nó, thực tế thì vào giờ phút này nam chính và nữ chính đã kết hôn và đang trong thời gian mặn nồng bên nhau rồi. Những drama lùm xùm này đều là chuyện không nên có.

Tần Lam biết rõ, Doãn Mạt không thể nào vô duyên vô cớ lẻn vào đây được, trừ khi có chuyện gấp. Cho nên, cô tạm dừng cuộc cãi vã với Tiêu Dực lại, kéo cô ấy sang một góc để nói chuyện. Mà Tiêu Dực cũng đang hoàn toàn rối bời với những sự thật trước mắt, cho nên nhất thời không có ngăn cô lại.

Doãn Mạt gấp gáp kể lại cho Tần Lam nghe mọi chuyện, cô ấy còn nhấn mạnh rằng:

- Sắp tới lúc rồi, bây giờ chúng ta phải đi thôi, thật sự đấy. Còn chuyện của Tiêu Dực, cô không cần lo đâu, vì anh ta là nhân vật chính mà. Chỉ cần cô biến mất, mọi thứ sẽ quay trở lại như cũ, cho nên bây giờ cô đừng luyến tiếc gì nữa.

Dù sao thì Doãn Mạt cũng không thể một mình rời khỏi nơi này được, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng muốn Tần Lam đi theo mình. Chuyện xuyên không đầy hoang đường này, hãy cứ coi tất cả chỉ là một giấc mơ đi. Rời khỏi nơi này chính là cách tốt nhất để giải quyết tất cả mọi chuyện.



Tần Lam biết cơ hội này rất khó để quay trở lại lần nữa, nếu lần này cô không nắm bắt thì có thể sẽ bị kẹt lại ở đây cả đời. Mà chưa nói tới cả đời đâu, chưa biết chừng ngày mai cô không còn mạng nữa cũng nên. Ngoảnh mặt lại nhìn Tiêu Dực vẫn còn đứng đực ra đấy, cô khẽ thở dài, muốn nói với anh thêm vài câu cuối nữa:

- Doãn Mạt, cô cho tôi xin thêm 5 phút nữa nha, tôi muốn nói lời tạm biệt.

- Ừm, nhanh nha, sắp tới giờ trăng tròn rồi, chúng ta phải nhanh tới nơi hứng được nhiều ánh sáng nhất có thể. Chỉ mong là mọi chuyện thành công, chúng ta có thể thuận lợi quay về.

Doãn Mạt khẽ vỗ vai an ủi Tần Lam, sau đó nhìn sang Tiêu Dực, cô mới bước ra ngoài. Căn phòng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, nhất thời không ai biết nên nói gì với nhau cả. Tần Lam từng bước đi về phía Tiêu Dực, dừng lại ở trước mặt anh:

- Cô ấy chính là tác giả truyện, ban nãy cô ấy nói với em là, hôm nay chính là thời cơ để quay trở về. Tiêu Dực, nếu em thực sự thành công quay về, mọi chuyện ở đây sẽ quay trở lại đúng quỹ đạo của nó, những rắc rối bây giờ cũng sẽ biến mất. Đây là cách giải quyết tốt nhất rồi, cho nên anh không cần lo lắng cho em nữa.

Tiêu Dực vẫn không thể nói được lời nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tần Lam chằm chằm. Cô cố gượng cười, tiếp tục nói:

- Tiêu Dực... anh biệt anh, em đi đây nha. Sau khi em đi rồi, anh và nữ chính phải sống hạnh phúc đó.

Lúc này Tiêu Dực mới dần có phản ứng lại, chờ tới khi Tần Lam xoay lưng, anh mới nắm lấy tay cô:

- Vân Tranh Lam... à không, Tần Lam, những gì em nói đều là sự thật chứ?

Thật sự Tiêu Dực đã không muốn Tần Lam rời đi chút nào, anh định níu kéo cô, nhưng lời nói còn chưa kịp thoát ra thì anh đã buộc phải nuốt hết vào trong lòng. Nếu như rời đi đối với cô là một giải thoát, cũng là giải pháp tốt nhất cho sự tình bây giờ, vậy thì anh còn cố níu kéo cô để làm gì? Chỉ cần cô vẫn bình an vô sự, dù ở thế giới nào, anh cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Tần Lam cố gắng ngăn không cho bản thân rơi nước mắt, cô rời đi, kí ức của Tiêu Dực về cô sẽ biến mất hoàn toàn, tất cả sẽ chỉ dừng lại vào thời khắc anh chán ghét cô rồi vứt bỏ cô mà thôi. Còn sau này, toàn bộ nội dung truyện sẽ là cuộc sống hạnh phúc giữa anh và Lạc Hy, không hề có sự có mặt của cô nữa rồi.

Tần Lam không xoay người lại nhìn Tiêu Dực, cũng không cố gắng gạt tay anh ra, chỉ bình tĩnh đáp:

- Có phải sự thật hay không, lát nữa anh sẽ rõ thôi. Thời gian không còn nhiều nữa, em đi đây, anh nghỉ ngơi đi nha!

Nói xong một mạch, Tần Lam cuối cùng cũng có thể dứt khoát bước ra khỏi căn phòng này. Tiêu Dực cũng chủ động buông tay cô ra, không cố gắng níu giữ nữa. Anh đứng đực ra một chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô xa dần...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.