(8)
Hôm nay, Tiêu Dực đưa Lạc Hy tới uống trà chiều, nơi mà Lạc Hy thích nhất. Từ xa, anh đã nhận ra bóng dáng của cô gái nhỏ đêm đêm làm ấm giường cho mình. Thấy cô hốt hoảng nấp sau lưng bạn thân, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Lạc Hy nhìn thấy anh cười, liền nghi hoặc hỏi:
- Dực, có chuyện gì mà trông anh vui vậy?
Tiêu Dực nhìn Lạc Hy, sau đó lại nhìn về phía của Tần Lam ở xa xa, không giải thích gì mà chủ động bước tới. Lạc Hy thấy vậy thì cũng tò mò, liền bước theo sau lưng anh.
Khi Tần Lam cứ nghĩ rằng bản thân đã thoát nạn rồi thì cô lại nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Yên Hạ vang lên:
- Tranh Lam, Tranh Lam, cậu nhìn kìa, thống soái đang bước về phía chúng ta này.
Câu nói này của Yên Hạ khiến cho Tần Lam vô cùng hoảng sợ. Cô thầm cầu nguyện rằng Tiêu Dực không thấy mình, anh không thấy cô.
Thế nhưng, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Chỉ một vài giây sau, Tiêu Dực đã dừng bước ngay trước mặt Tần Lam và Yên Hạ. Tần Lam vì sợ anh sẽ chủ động gọi cô trước, cho nên cô lập tức mở lời cắt ngang mọi thứ lại:
- Anh họ, trùng hợp quá, anh cũng ở đây sao?
Bất quá, Tần Lam liền mang người sĩ quan đi bên cạnh Tiêu Dực ra làm bia đỡ đạn, một màn này khiến cho tất cả ngơ ngẩn ra, ngây ngốc. Đặc biệt là vị sĩ quan kia.
Tiêu Dực thì vẫn bình thản như cũ, ánh mắt nhìn Tần Lam chằm chằm, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-thong-soai-dai-nhan/271389/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.