Nhược Hy Ái Vi thở dài xoay đầu qua nhìn anh.
"Thế còn phòng 2 giường không ạ?" Nhược Hy Ái Vi lại tiếp tục hỏi
"Dạ xin lỗi cô Nic hiện tại bên chúng tôi chỉ còn phòng 1 giường lớn, tất cả phòng còn lại đều full rồi ạ." Nhược Hy Ái Vi thở dài im lặng thật lâu, cô xoay qua bảo với anh .
"Hay chúng ta đổi khách sạn khác đi .!" Cao Duy Bảo nhìn cô, anh bắt đầu diễn
Tay anh dịu mắt liên tục, gương mặt nũng nịu và anh ngáp thật dài.
"Tôi buồn ngủ quá, lái xe từ sáng đến giờ, thật sự lái không nổi nữa " Cao Duy gục đầu xuống vai cô mà nói.
Bảo
"Này, đứng thẳng dậy coii" Nhược Hy Ái Vi ngại ngùng ánh mắt đảo liên tục xem có ai nhìn mình không." Nhược Hy Ái Vi khều vào tay anh chả thấy động tỉnh gì, thật sự ra anh chỉ giả bộ .
"Này tỉnh dậy coi. Cao Duy Bảo anh dậy nhanh lên cho tôi " Nhược Hy Ái Vi kêu mãi anh vẫn không động tỉnh gì, cô liền thở dài.
"Vậy chị lấy em một phòng nhé, đưa căn cước công dân đây cái tên kia" Nhược Hy Ái Vi vừa nói dứt câu, anh giả vờ tỉnh giấc mốc ví ra lấy căn cước công dân đưa cô.
"Em gửi nhé!
"Dạ tôi gửi cô Nic thẻ phòng ạ" Lễ Tân đưa cô thẻ phòng.
"Tôi cảm ơn nhé" Lễ Tân vừa đưa thẻ phòng Cao Duy Bảo đã mở mắt lấy thẻ phòng nhanh như chớp như chưa từng có chuyện gì xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-phong-tong/3737099/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.