Lỗ hoa nhỏ bị mệnh căn to lớn của Phong Thần Vũ nới căng ra, Hạ Như Ân cảm thấy có chút đau, cánh tay không nhịn được liền liên tục cào cáu vào tấm lưng trần của Phong Thần Vũ mà không ngừng khóc:"Đau....Trướng quá... Ah bên trong trướng quá...Anh.....Đừng mà..."
Tuy đây không phải là lần đầu của cô , nhưng vẫn rất đau ..!
Phong Thần Vũ rên rỉ: "Ngoan, nhẫn nhịn chút, một lát sẽ hết đau thôi... Ah"
Tầng tầng lớp lớp thịt mềm đang hút hút cắn mệnh căn của anh, dòng nước mê hoặc dường như không cần tiền mua mà chảy thẳng ra ngoài.
Những đường gần xanh như đang vỡ ra, mồ hôi dữ
dội cố gắng kìm lại cơn hứng muốn được phun ra
tay Phong Thần Vũ nâng eo của Thời Tịch Ngọc lên,hoãn lại một vài nhịp thở, chín nông một sâu thúc vào rút ra, lúc đâm sâu còn thoáng ma sát hoa tâm mẫn cảm.
Hạ Như Ân bị anh đâm đến cả người mềm nhũn, đôi gò bồng nhấp nhô theo nhịp điệu. Anh nhìn đôi gò bồng đang nhảy múa trước mặt mình, không chút khách khí mà ngậm vào trong miệng, cắn mút chơi đùa.
Từng đợt khoái cảm chiếm lấy mọi ngóc trong cơ thể cô. Hạ Như Ân không ngừng rên rỉ, vùng bụng dưới co thắt dữ dội. Cơn khoái cảm đạt đến đỉnh điểm khiến Hạ Như Ân như muốn phát điên, dịch thủy không ngừng tràn ra, giữa hai chân cô giờ đã ẩm ướt nhầy nhụa.
Toàn thân Hạ Như Ân bây giờ nhạy cảm đến mức chỉ cần Phong Thần Vũ nhẹ nhàng đâm vào, sẽ tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-phong-tong/2729641/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.