Trời đã sang đông, không khí cũng trở nên ảm đạm hơn, Anh Nhiên lúc này đang ở ngoài vườn hoa cô đang hái hoa để trưng ở phòng khách. Đột nhiên cô vui mừng reo lên
“Tuyết rơi rồi”
Cô đưa tay hứng những bông hoa tuyết rơi xuống khuôn mặt cô đầy rạng rỡ. Mọi cử chỉ của cô đều được hắn nhìn thấy, hắn thấy cô vui như vậy trong lòng cũng cảm thấy vui theo.
Nhưng giây sau đó hắn đã trở nên khó chịu ngay lập tức, thì ra Vương Nguyên sợ cô lạnh nên khăn choàng cổ cho cô hai người tươi cườ rất vui vẻ, hắn liền tỏ vẻ khó chịu kéo rèm cửa lại không nhìn nữa.
Hắn luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi cô gần tên đón, tại sao hình ảnh của cô luôn hiện hữu trong tâm trí hắn vậy chứ hắn đang vò đầu bứt tai thì Lưu Vũ gọi đến hắn liền nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Này đối xử tốt với tôi chút đi được không.”
“Không có gì thì cúp máy đây”
“Được rồi, có chuyện gấp Tam Diên cho người cướp hàng của chúng ta rồi”
“Mẹ kiếp đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”
Hắn tức giận đứng phắt dậy cầm áo rồi rời đi.
Mười lăm phút sau hắn đến chỗ Lưu Vũ ở đây đàn em đã tập hợp đông đủ, hăn quay sang hỏi Lưu Vũ
“Xác định được chỗ bon chúng rồi chứ?”
“Ở phía đông cảng Thiên An”
Nghe Lưu Vũ nói xong hắn liền ra lệnh cho tất cả đàn em đến đó.
Vừa đến nơi tất cả đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-ong-trum-mafia/2847920/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.