Chương trước
Chương sau
Sang hôm sau lúc chuẩn bị khởi hành hắn xuata hiện với một gương mặt lạnh lùng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, sau khi chia tay mọi người Anh Nhiên cũng lên chuyên cơ sau đoa cất cánh bay đi.

Ở trên chuyên cơ Lãnh Phong chẳng nói nói chuyện cứ chăm chăm nhìn vào chiếc máy tính bảng cũng không thèm quan tâm cô. Anh Nhiên thấy tâm trạng hắn không tốt cũng không dám nói năng gì chỉ im lặng ngồi đó mà cúi đầu lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn hắn lại bât gặp ánh mắt lạnh băng như muốn giết người cô lại vội cúi đầu chẳng dám nhìn nữa. Chẳng biết là ai lại chọc giận hắn nữa.

Anh Nhiên lúc này đang lo lắng không biết hắn có giận cá chém thớt mà trừ tiền lương của cô không nữa. Cảm thấy hắn đứng là một người kì lạ hôm qua còn thấy vui vẻ hôm nay lại trở thành tảng băng rồi. Bầu không khí lúc này ngột ngạt vô cùng khiến chẳng thể nào vui vẻ được, cô đã rất mong chờ nhưng hôm nay thấy tâm trạng hắn như vậy đang rực lửa cũng phải dập tắt.

Anh Nhiên lấy hết dũng khí, nhưng lúc nói ra thì giọng điệu lại vô cùng nhỏ nhưng cũng đủ cho hắn nghe thấy.

“Cậu chủ có chuyện gì không vừa lòng sao ạ? Nếu tôi làm sai chuyện gì mong cậu chủ chỉ rõ để tôi có thể sửa đổi ạ”

Lãn Phong rời mắt khỏi màn hình thấy cô cứ khép nép, sợ sệt liền lạnh giọng trả lời

“Lúc em đến đây làm việc đã nghe rõ hết các quy tắc rồi chứ?”

“Dạ đã nghe rõ hết rồi”

“Vậy tại sao vẫn sai phạm?”

Nghe hắn nói cô liền suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết mình sai chỗ nào và khi nào, cô bối rối nhìn hắn. Còn hăn thì lạnh giọng hỏi

“Không nhớ à?”

“Không ạ”

“Người giúp việc trong nhà không được có tình cảm trai gái với nhau, nghĩ xem em có vi phạm không”

Anh Nhiên khó hiểu nhìn hắn giải thích

“Nhưng mà lúc nghe quản hia nói thật sự lac tôi chưa nghe đến quy tắc đoa, rõ ràng là làm gì có quy tắc đó nhưng mà cậu có hiểu lầm gì không ạ?

Tôi chưa hề có tình cảm với ai cả nếu như là Vương Nguyên thì tôi cũng chỉ xem đó là anh trai của mình thôi nên mong cậu chủ xem xét lại”

Nghe cô nói chỉ xem Vưing Nguyên như là anh trai trong lòng hắn vui như nở hoa nhưng không biểu hiện ra bên giả vờ lạnh lùng nói

“Được. Tạm thời tin em nhưng nếu có thì biết hậu quả rồi chứ?”

“Vâng, mong cậu chủ bớt giận”

Thấy cô cứ như con mèo nhỏ đang nịnh nọt mình hắn liền hết giận ngay quan tâm hỏi han cô.

“Chưa ăn sáng đúng không?”

Lãnh Phong vừa hỏi vừa nhìn cô. Coi không đáp chỉ nhẹ gật đầu. Sau đó hắn liền sai người nấu đồ ăn sáng mang lên cho cô vì đói quá nên cô cũng chẳng để ý gì nữa mà ăn uống một cách tự nhiên còn hắn thì nhìn cô mà không giấu được sự vui vẻ trong lòng sau đó liền tiếp tục làm việc.

Lúc xuống đến nới đã thấy Lưu Vũ đứng đó mặt hớn hở mà chào đón hắn, Lưu Vũ đi đến chỗ hắn liền nói

“Tôi đã chuẩn bị tiệc chào đón cậu ở biệt thự lúc đến nơi cậu sẽ thấy bất ngờ cho xem”

“ Chẳng phải hôm qua còn rất kịch liệt sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi”

“Thôi đừng nói chuyện hôm qua nữa cậu cưa yên tâm mà ăn chơi còn lại cứ để tôi lo mọi thứ”

Sau đó Lưu Vũ liền chạy đến chỗ củaAnh Nhiên ga lăng mà xách đồ giúp cô hai người nói chuyện rất vui vẻ khiến cho ai đó phút trước vừa hết giạn bây giờ lại giận nhiều hơn không quan tâm hai người họ trở về biệt thự trước .

Anh Nhiên cùng Lưu Vũ trở về thì thấy bữa tiệc mà Lưu Vũ tổ chức là bữa tiệc ngoài trời có mấy bình hoa mặc đồ tắm cứ đi qua đi lại ở cạnh bể bơi nhìn thôi cũng thấy chẳng vui gì rồi .

Anh Nhiên xách đồ lên phòng sau khi sắp xếp mọi thứ cô liền đi tắm rửa thay đồ. Anh Nhiên mặc một chiếc quần tây đen cùng với một chiếc áo sơ mi trắng tuy giảm dị lại rất cuốn hút.

Sau đó cô liền mang rượu ra theo yêu cầu của hắn trùng hợp thay lag hắn cũng mặc đồ giống cô khiến cho Lưu Vũ nhìn thấy không khỏi chọc ghẹo.

“Này hai người đang hẹn hò à, có cần công khai như vậy không? Cẩu độc thân như tôi nhìn thấy đau lòng lắm đấy”

Lãnh Phong nhìnLưu Vũ bằng ánh mắt huỷ diệt khiến anh lập tức im lặng.

Anh Nhiên sợ rằng hắn sẽ khó chịu liền nói

“ Tôi sẽ đồ ngay”

Lãnh Phong định gọi cô lại nhưng cô dã vội vàng quay đầu rời đi, không may là một trong số những cô gái có mặt ở đó thấy Anh Nhiên chướng tai gai mắt liền đi đến giẫm mạnh vào chân cô rồi xô cô xuống hồ bơi. Mặc dù biết bơi nhưng có lẽ chắc cô đã bị trật chân nên không thể bơi được cộng thêm bể bơi sâu gần hai mét nên cô không thể tự bơi lên được, Anh Nhiên cứ ngụp lặn trong bể bơi.

Lãnh Phong thấy vậy liền không chần chừ mà nhảy xuống cứu cô lên sau đó liền bồng cô về phòng hắn, trước khi đi còn để lại một câu

“Cậu tự biết mà xử lí cho thoả đáng”

Lưu Vũ nhìn theo mà lòng áy náy lại nhìn sang mấy cô ả mà nói

“ Các vô hết việc để làm à, đang yên đang lành đi chọc giận cậu ta làm gì vậy?”

Sau đó Lưu Vũ gọi điện thoại cho ai đó.

Bên này Lãnh Phong đưa Anh Nhiên về phòng liền không ngần ngại mà cởi đồ của cô ra, Anh Nhiên tuy là bị kiệt sức nhưng vẫn có ngăn hắn lại cố gắng nói

“Không được đâu cậu chủ”

Vừa nói cô vừa muốn đứng dậy rời đi nhưng lại ngã vào lòng hắn, hắn đỡ cô ngồi xuống sau đó liền đáp lại lời cô

“Có gì của em mà tôi chưa nhìn thấy chứ, xấu hổ cái gì”

Anh Nhiên sau đó đã ngất đi chẳng biết gì nữa.

Hiện lên trước mắt hắn là một cơ thể vô cùng đẹp ba vòng chuẩn chỉnh, đôi chân thon dài trong người hắn lúc này có một ngọn lửa đang dần bùng cháy nhưng hắn đã cố gắng kiềm chế nó vì hắn không muốn lợi dụng lúc cô bất tỉnh mà làm chuyện xấu. Mặc dù rất khó khăn nhưng hắn đã thành công vượt lên chính mình hắn lấy chiếc áo sơ mi trắng trong tủ ra sau đó mặc vào cho cô xong xuôi liền bế cô lên giường đắp chăn cho cô còn điều chình nhiệt độ cho ấm lên vì sợ cô lạnh, sau đó hắn cũng đi tắm và thay ra một bộ đồ khác.

Lãnh Phong đi đến cạnh giường nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.