“ Mẫu thân! Sao người lại quét sân vậy? “
Ngọc Trúc quay người lại, hóa ra là Huyền Lam. Cô ngồi xuống véo nhẹ vào bên chiếc má bánh bao của cậu bé rồi cười:
“ Đây là việc mà các tì nữ đều phải làm, nếu nô tì không làm thì sẽ không được ăn cơm đâu! “
Huyền Lam nghiêng đầu, bắt đầu phồng má:
“ Nếu người muốn ăn cơm thì con sẽ sai người mang thức ăn lên, người là mẫu thân của con, sao phải làm mấy việc của tì nữ chứ! Nếu người mà còn làm mấy việc này nữa thì con sẽ không thèm nói chuyện với người nữa đâu! “
Ngọc Trúc bị mấy câu nói này làm cho cảm động, đáng yêu quá đi!
“ Ngài đừng có nói như vậy, nô tì đâu có phải …”
“ Phải! Người chính là mẫu thân của Lam nhi! Ngoài người ra, không ai được phép làm mẫu thân của con! “
Ngọc Trúc nhìn đứa trẻ đang giận dỗi mà thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là chịu thua, ai biểu cậu là con trai của Diêm Vương kia chứ.
Huyền Lam bên này đang làm nũng thì đột nhiên đưa tay chạm nhẹ vào má của Ngọc Trúc làm cô giựt mình, cậu tức giận lớn tiếng:
“ Là người phụ nữ đó làm có đúng không? Đi! Con dẫn mẫu thân đi đến chỗ của phụ thân, phụ thân sẽ chữa cho người! Phụ thân của con mạnh lắm nên người yên tâm đi! “
Còn chưa để cô kịp phản ứng thì Huyền Lam đã nắm tay Ngọc Trúc kéo đi một mạch đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443565/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.