Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi bên khung cửa sổ, những cơn gió mát lạnh thổi qua làm lá lựu rung rinh qua lại, tạo nên một khúc nhạc dịu êm trong màn đêm tối tĩnh mịt.
Ngọc Trúc nằm trên giường, cô xoay người qua bên phải, rồi lại xoay người qua bên trái nhưng vẫn không sao ngủ được. Lời nói của Huyền Lam và Xuân Mai cứ hiện lên trong đầu của cô, đeo bám mãi không tha.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét khuôn mặt của mình đến như vậy. Liệu rằng khi khuôn mặt của cô khác đi, có phải những chuyện như thế này sẽ không đổ xuống đầu cô không? Tại sao họ lại đối xử với cô như vậy? Họ đang xem cô là một thế thân của người khác hay sao? Có phải từ việc cô được trở thành tì nữ cho đến cách đối xử của Diêm Vương đối với cô đều là do gương mặt này, gương mặt giống với vị chủ tử trước đây? Giống như hai giọt nước?
Từng dòng suy nghĩ cứ cuốn lấy cô, kéo cô vào giấc mộng lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy mình đang đứng trước một cách cửa lớn, rất to và cũng rất lộng lẫy. Trên tay cô còn cầm theo một chén cháo nóng. Cánh cửa không đóng, đứng từ bên ngoài này có thể nhìn rõ vào bên trong, cô liền đưa mắt nhìn vào, bên trong chính là một cặp nam nữ, mà người phụ nữ thì đang nằm trong vòng tay của người đàn ông kia. Lạ là lần này cô lại có thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443563/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.