Huyền Minh cũng không đáp lại cô, ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn bức di ảnh trên bàn thờ được đặt trong nhà, sau đó lại hướng mắt nhìn Ngọc Trúc: " Đây là nhà của cô à? "
Ngọc Trúc gật đầu: " Ừm! Đây chính là nhà của tôi, nhưng mà bây giờ tôi không vào trong được! "
Huyền Minh nheo mắt nhìn trước cửa nhà của cô, hắn thấy một người đàn ông to lớn, trên người mặc áo giáp, tay phải cầm một thanh đao dài, hùng dũng đứng chắn lối đi. Ông ta chính là thần giữ cửa được gia đình Ngọc Trúc thờ cúng từ thời tổ tiên của cô, tránh cho ma quỷ lang thang đi vào nhà.
Mà Ngọc Trúc chỉ là một linh hồn mới được có vài ngày, làm sao có đủ sức để nhìn thấy được thần giữ cửa được thờ phụng hơn cả trăm năm kia chứ, cô chỉ biết rằng có thứ gì đó hất văng cô ra ngoài mỗi khi cô đến gần cửa mà thôi.
Không vào nhà qua cửa chính được thì dùng cõi mộng vậy. Huyền Minh nắm lấy tay Ngọc Trúc, đưa cô đi vào bên trong giấc mơ của mẹ cô.
Nhìn thấy Ngọc Trúc, mẹ cô đã chạy đến ôm lấy cô, bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Bà nhớ cô, bà muốn một lần nữa được nhìn thấy cô, sau mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được cô rồi, cho dù chỉ là trong giấc mộng thì cũng là khoảnh khắc quý giá trong cuộc đời bà.
Bà nắm lấy tay Ngọc Trúc kéo đi: " Đi con, đi về nhà với mẹ! Về nhà đi con! " -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443548/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.