**** chuyện là mình hết biết đặt tên cho chương như thế nào rồi. Với lại mình cũng lười đặt tên chương quá à! Mọi người vui vẻ đọc truyện mà bỏ qua cho sự lười biếng này của mình nha. Mãi yêu ~~
........
Bầu không khí ở sảnh lớn lâu năm không có tiếng người thoáng cái đã rộn rã vui tươi.
Đột nhiên Tư Lộ không biết từ đâu chạy đến, nét mặt tỏ vẻ hoảng hốt, theo sau chính là Noãn Tâm, cô ta cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng không kém.
Mà hai người bọn họ, sớm không đến, muộn không đến mà lại đến ngay lúc này, chắc chắn có ý đồ. Ngọc Trúc nhớ lại ngày hôm qua, Xuân Mai có kể về chuyện của Tư Lộ. Cô đoán chắc tám phần cô ta chạy đến đây là vì vị đang ngồi bên cạnh cô đây. Ngọc Trúc nhìn gương mặt in hằn đầy dấu vết của thời gian, lại nhìn cái hành động đưa tay lên vuốt chùm râu bạc trắng của hắn. Cô đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Tư Lộ, cô ta đúng là vì cái chức Diêm hậu mà không từ mọi thủ đoạn nhỉ, đến cả người già yếu như hắn mà cũng không tha! Đúng là đồ không có liêm sĩ!
Tư Lộ chạy đến bên cạnh bàn ăn, thở hồng hộc. Cô ta cố ý lớn tiếng để mọi người trong sảnh đều nghe thấy:
" Mất....mất rồi! "
Diêm Vương tâm trạng đang tốt thì bị tiếng nói lớn của Tư Lộ làm phiền, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:
" Ngươi nói mất, là mất cái gì? "
Tư Lộ vội quỳ xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443543/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.