Mới sáng tinh mơ, mặt trời dường như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ lười biếng thả những tia nắng hồng xuyên qua nụ hoa lựu đang còn e ấp.
Ngọc Trúc sắc mặt vui vẻ, hồng hào. Cô háo hức mong chờ đến buổi chiều hôm nay, để có thể đãi Diêm Vương một món ăn thật ngon. Không biết liệu ngài ấy có thích hay không nữa? Ngọc Trúc cầm cây chổi trong tay, cố gắng quét thật nhanh đám lá dưới đất. Phải hoàn thành xong công việc thật sớm thì cô mới có thể bắt tay vào làm bánh được.
Loay hoay một hồi, nhìn thấy sân trước đã sạch sẽ, Ngọc Trúc mới trở vào trong. Cô chợt nhớ ra từ sáng cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Xuân Mai đâu, liền lật đật chạy đến trước cửa phòng của Xuân Mai mà gõ cửa, chẳng lẽ hôm qua Lưu Phán Quang bắt cô ấy làm việc nặng nhọc lắm hay sao mà đến giờ này còn chưa dậy nổi.
Ngọc Trúc gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cô liền gõ thêm một lần nữa, lúc này mới nghe thấy giọng uể oải của Xuân Mai cất lên từ bên trong phòng: " Vào đi! "
Ngọc Trúc bước vào bên trong thì thấy Xuân Mai ngồi dựa lưng lên tường, hai quầng mắt thâm đi trông thấy, hình như tối hôm qua Xuân Mai dường như không có ngủ.
Ngọc Trúc ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Xuân Mai mà hỏi:
" Hôm qua Lưu Phán Quang bắt cô làm việc mệt lắm sao? Nhìn bộ dạng của cô bây giờ giống như một cái xác sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443540/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.