Kể ra cũng phải quay về một giờ trước đó, Diêm Vương thả người nằm nghiêng trên chiếc ghế dài được làm bằng ngọc thạch, một tay chống cằm, một tay vuốt bộ râu dài đã bạc trắng của mình mà nhìn ra phía điện Thạch Lựu, nơi có hai người đang ngồi nghỉ chân trong đình giữa hoa viên.
Quả nhiên Ngọc Trúc đoán không sai, từ trên tầng ba có thể quan sát rất rõ điện Thạch Lựu bên cạnh. Nhưng có một chi tiết mà Ngọc Trúc không hề biết, đó chính là không cần phải ra tận ban công, mà chỉ cần ngồi ở bên trong cũng có thể nhìn ra được một cách dễ dàng.
Hắn cứ nhìn Ngọc Trúc đang ngồi đó nói chuyện vui vẻ mà bày ra vẻ mặt đâm chiêu. Mãi một lúc sau, khi nhìn thấy Xuân Mai kéo tay cô đi thì hắn mới dời ánh mắt sang chỗ khác.
Lát sau Lưu Phán Quang đã đến chỗ của hắn để bàn chuyện.
Lưu Phán Quang nhìn dáng người nằm trên ghế dài của Diêm Vương mà khẽ cau mày, mở miệng nhắc nhở:
" Ngài có thể đàng hoàng một chút hay không vậy? Làm gì có Diêm Vương nào mà lại nằm như vậy không? "
Bị Lưu Phán Quang càm ràm, Diêm Vương cũng không có lấy một phản ứng nào, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, bộ mặt trưng ra vẻ lười biếng.
Hết cách, Lưu Phán Quang đành phải thở dài một cái, sau đó đành bất lực ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tên đại ma đầu kia. Ai biểu trước kia hắn đem lòng trung thành giao cho cái tên này làm chi, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443537/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.