Vì buổi sáng Xuân Mai đã làm việc qua hết một lượt, cho nên bây giờ hai người cũng không cần làm việc gì nữa. Nhân lúc đang rảnh rỗi, Xuân Mai đưa cô đi xem địa hình nơi này.
Điện Thạch Lựu cũng không quá lớn, chỉ vỏn vẹn một vườn hoa nhỏ phía trước, một gian phòng lớn, mà theo lời Xuân Mai thì nó chính là căn phòng mà chủ tử trước kia ở, cần phải lau dọn hàng ngày. Ở phía sau chính là phòng bếp nhỏ và cuối cùng là nơi ở của tì nữ. Sau khi xem qua một lượt, Ngọc Trúc cũng có thể hình dung được người chủ lúc trước là một người có tính cách đơn giản, thích sự yên tĩnh và thoải mái. Có lẽ là một vị chủ tử tốt. Cô cũng không biết tại sao chưa gặp mà đã nghĩ người ta là một người tốt tính rồi, chỉ là cái suy nghĩ ấy bất chợt thoáng lên trong đầu cô mà thôi.
Khi Xuân Mai dẫn cô đi đến cái đình nhỏ giữa vườn hoa để nghỉ chân, Ngọc Trúc thấy một tòa lầu cổ kín màu gỗ sẫm cao đến ba tầng, nhìn lên phía trên tầng cao nhất, có thể thấy rõ bộ bàn ghế đặt bên ngoài ban công và những cây cột lớn bằng ngọc. Nhìn thấy nó to lớn đến như vậy, cô đoán nó chỉ ở ngay sát điện này thôi, sự tò mò lại dâng lên, Ngọc Trúc chỉ tay qua đó hỏi:
" Nơi đó là nơi nào thế? "
Xuân Mai đang bỏ viên kẹo đường vào miệng, quay sang nhìn theo hướng tay đang chỉ của Ngọc Trúc:
" À, nơi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443535/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.