Bạch Ngôn cầm tấm thiệp và vò nát rồi vứt vào thùng rác dưới chân bàn còn bác sỹ kia mặt đầy tiếc nuối cho bó hoa đẹp mà chủ nhân lại không cần. 
Hàm Khả thấy tiếc lên anh đã mang bó hoa đó về phòng mình để. Các bác sỹ nữ thi nhau bàn tán vì bó hoa quá đẹp và đang trên tay bác sỹ Hàm Khả nữa. 
" không biết ai may mắn có được bó hoa đó chứ nhỉ?" 
" Ôi con tim của tôi muốn chết mất" 
Bạch Ngôn bình thản làm việc tiếp và như không có chuyện gì xảy ra cả. 
Hôm sau anh đang nghe bác sỹ Hàm Khả báo cáo về tình hình bệnh nhân. Bên ngoài có một bóng hình đang núp ló ở ngoài cửa, anh thấy cứ như này thật phiền phức. 
- Được rồi cậu ra ngoài trước đi và bảo người đang đứng cửa vào trong tôi gặp. 
Bác sỹ Khả ngạc nhiên và nhìn theo anh ra phía cửa thì thấy có cái đầu đang ngó vào trong. Hiên Hiên biết mình bị phát hiện thì cô cười trừ và xấu hổ cúi mặt xuống đất mà không dám nhìn người bên trong. 
- Viện trưởng nay bận dậy trẻ nhỏ vậy tôi xin phép đi trước ha. 
- Này này đừng hiểu nhầm mà. 
Bạch Ngôn gọi với bác sỹ Hàm Khả để giải thích đừng hiểu lầm anh. Anh chỉ là không muốn phiền phức mà thôi. Anh thở ra hơi để lấy lại sự bình tĩnh nhất định và nói với người kia. 
- Định đứng đó đến bao giờ đây? 
- Anh Bạc Ngôn. Em.... 
- Đừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-bac-sy-bach/2768829/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.