Mộc Nhiên khó thở nhưng vẫn không kháng cự lại anh, cô mỉm cười. 
- "Anh biết anh đáng thương đến mức nào không?". 
Hàn Thiên Lãnh nhém cô lên giường:"Tôi đáng thương sao? Diệp Mộc Nhiên, tôi sẽ cho cô biết, cô đáng thương hơn tôi gấp ngàn lần." 
- "Chị tôi đã trở về, anh giữ tôi lại để làm gì? Để mỗi ngày lấy tôi ra sỉ nhục sao? Hay để tôi lại tranh giành anh với Diệp Mộc Vân." 
Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Cô nghĩ cô sẽ giành tôi được với Mộc Vân sao?" 
- "Tôi cũng không có ý định giành một kẻ đáng thương với một người độc ác." 
Hàn Thiên Lãnh cởi chiếc áo khoác vest:"Được, tôi sẽ cho cô biết ai sẽ là người đáng thương." 
Mộc Nhiên lùi về sau:"Anh muốn làm gì?" Ánh mắt hiện lên tia cảnh giác. 
- "Rất nhanh cô sẽ biết được thôi." Hàn Thiên Lãnh nói. 
Anh cởi chiếc cravat trên cổ mình ra, sau kéo nắm lấy hai cổ tay của cô, kéo Mộc Nhiên đến gần mình. 
- "Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra." Cô nói. 
Anh cột chặt hai tay cô lại bằng chiếc cravat, "roẹt", tiếp theo anh xé chiếc váy trên người cô ra. 
- "Hàn Thiên Lãnh, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Không phải anh đã đưa được chị tôi về rồi sao?" 
Hàn Thiên Lãnh cởi thắt lưng ra, anh nói:"Nếu không phải một người độc ác như cô thì chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau cả một tháng nay. Nếu không phải tại cô thì cô ấy sẽ không phải chịu khổ ở nơi xa lạ, bây giờ tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy." 
"Chát.." 
Anh vung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-be-cua-tong-tai-ac-ma/654244/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.