Úc Thiếu Mạc đặt hai tay lên vai, anh lạnh lùng cười và nói:: "Nói cô là người bản địa chưa từng nhìn thấy thế giới là đánh giá cao cô rồi! Ai nói với cô điện thoại này dùng để gọi?" 
"..." 
Nhiễm Kiều Kiều cau mày nhìn Úc Thiếu Mạc. 
"Nó là thứ mà trước kia một hoàng tử Anh đã từng sử dụng, miễn cưỡng mà nói thì chính là đồ cổ. Lúc đầu đặt ở đó là để trang trí, là cô muốn dùng nó để gọi điện thoại và cũng là cô làm hư nó!" 
"Tôi nên đòi cô 12.000 USD hay là giá lúc tôi mua nó đây? Dù sao thì bây giờ giá của nó cũng có tăng lên một chút, hơn nữa tôi còn chưa bảo cô phải trả tiền cước phí điện thoại nữa." 
Giọng nói kiêu ngạo của Úc Thiếu Mạc nghe giống như đang ban ơn cho Nhiễm Kiều Kiều. 
Đó là đồ cổ.. 
Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc với vẻ mặt không thể tin, cô dừng một chút rồi cắn răng nói: "Tôi không tin! Anh đưa điện thoại cho tôi xem!" 
Nếu là đồ cổ thì có thể bảo quản được lâu, sao có thể bị cô dễ dàng làm hư như vậy chứ? 
Úc Thiếu Mạc ném thẳng điện thoại cho Nhiễm Kiều Kiều, Nhiễm Kiều Kiều né sang một bên và suýt chút nữa bị đập đầu. 
Nhiễm Kiều Kiều không thèm so đo với Úc Thiếu Mạc, cô cầm điện thoại lên và cẩn thận xem xét. 
Cô không đeo kính nên tư thế híp mắt khi kiểm tra nhìn rất quái dị, nhìn qua giống như một người mù bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-tong-tai-xin-hay-kiem-che/2685956/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.