"Anh chờ một chút, tôi đi tìm đũa." Nhiễm Kiều Kiều nói. 
* * * 
Nhiễm Kiều Kiều đưa đôi đũa đã tìm được cho Úc Thiếu Mạc xong thì cô lại làm cho mình một bát mì khác rồi bưng lên bàn ăn như hổ đói. 
Cả ngày cô đã không ăn và bây giờ cô đang đói gần chết rồi. 
"Bình thường cô đều ăn như vậy sao?" 
Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên ở đối diện, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên. 
Cô chọn chỗ cách xa Úc Thiếu Mạc nhất để ngồi xuống, bây giờ giữa cô và Úc Thiếu Mạc cách nhau một khoảng cách thật dài, bởi vì không đeo kính nên cô phải nheo mắt mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ được. 
"Cô không có máy tính, có phải cô nghèo đến mức ngay cả kính cũng không mua nổi không?" 
Giọng nói châm chọc của Úc Thiếu Mạc lại vang lên. 
Ninh Kiều Kiều giật mình rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì, giọng nói có chút không rõ ràng: "Không phải, tôi có kính, chỉ là bình thường không hay đeo lắm." 
Bình thường khi học bài thì cô mới dùng kính.. Thế giới này mơ hồ hay rõ ràng Ninh Kiều Kiều cũng không có thời gian để cảm nhận. 
Động tác ăn mì của Úc Thiếu Mạc vô cũng tao nhã, anh liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi nói: "Tìm được nhà rồi sao?" 
Câu hỏi này làm cho tâm trạng của Ninh Kiều Kiều vui vẻ, cô gật đầu và nói: "Tìm được rồi, tôi còn tìm được một công việc nữa!" 
Khuôn mặt nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-tong-tai-xin-hay-kiem-che/2685926/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.