Chương trước
Chương sau
Triệu Mỹ Hoa vừa nhìn thấy Kha Kiêu vừa bước vào thì mỉa mai Ninh Kiều Kiều nhưng ánh mắt lại âm thầm đánh giá Kha Kiêu.

Nhìn khí chất của người đàn ông mà con khốn này dẫn về cũng biết là không phải người bình thường, nó đã gặp anh ta lúc nào?

Sau khi vào cửa Kha Kiêu liền đứng ở nơi đó, hai tay anh ta đút vào túi quần, cũng không nói chuyện giúp Ninh Kiều Kiều, rõ ràng là dáng vẻ đang xem kịch.

"Tôi còn tưởng rằng cô có gan cắt đứt quan hệ với ba cô, thì ra là đã tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn!"

Triệu Mỹ Hoa tiếp tục mỉa mai, rõ ràng là bà ta hiểu lầm quan hệ giữa Ninh Kiều Kiều và Kha Kiều.

"Tôi hỏi bà, có phải mẹ Trương đang ở chỗ bà hay không, mau giao người ra cho tôi!"

Ninh Kiều Kiều cũng lười giải thích, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Triệu Mỹ Hoa rồi nói.

"Mẹ Trương? Cô tìm bà già đó để làm gì?" Triệu Mỹ Hoa sửng sốt một chút, đột nhiên bà ta phản ứng lại nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều rồi lớn giọng hét lên:

"Ta nói tại sao lại không thấy bà già kia thì ra là bị cô mang đi! Chà, không phải cô không có khả năng sao? Còn muốn mang người hầu trong nhà đi hầu hạ cô?"

"Mẹ Trương không phải người hầu! Triệu Mỹ Hoa, tôi cảnh cáo bà, mau giao mẹ Trương ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"



Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều đỏ bừng.

"Con khốn này, cô to gan rồi! Dám nói chuyện với tôi như vậy!" Đột nhiên Trương Mỹ Hoa từ trên cầu thang vọt xuống, giơ tay mạnh mẽ tát vào mặt Ninh Kiều Kiều!

Ninh Kiều Kiều tránh không kịp liền bị Triệu Mai Hoa đánh ngã sang một bên, kính cận rơi xuống đất.

Kha Kiêu nhíu mày, đôi chân dài của anh ta đi tới đỡ Ninh Kiều Kiều dậy và hỏi: "Cô có sao không?"

Ninh Kiều Kiều che mặt lắc đầu.

"Con khốn! Không cho mày chút màu sắc thì mày không biết trời cao đất dày! Còn dám báo cảnh sát? Dẫn người đàn ông của mày cút ra khỏi đây ngay lập tức! Nếu không tôi sẽ phải gọi cảnh sát! Nửa đêm, hai người đột nhập vào nhà tôi là muốn làm gì?"

Triệu Mỹ Hoa hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, giống như một cái tát vừa rồi không đủ để bà ta hả giận.

"Lặp những gì mà bà vừa nói với tôi một lần nữa xem?"

Đột nhiên giọng nói nham hiểm của Kha Kiêu vang lên.

Triệu Mỹ Hoa bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta dọa sợ, nhưng nghĩ đến đây là nhà mình liền nuốt nước miếng cố gắng bình tĩnh nói: "Nói cái gì? Anh muốn tôi nói cái gì? Anh là cái thá gì vậy? Ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát và bắt anh ngay lập tức!"

"A.." Kha Kiêu lạnh lùng nhếch khóe môi.



"Ầm ĩ cái gì vậy?" Đột nhiên giọng nói của Nhiễm Quốc Đào vang lên ở cầu thang, ông ta nhìn Triệu Mỹ Hoa với vẻ mặt không vui: "Hơn nửa đêm rồi còn ồn ào cái gì vậy? Có để cho người khác ngủ không?"

"Lão Nhiễm, ông nhìn con gái ngoan của ông! Hơn nửa đêm chạy về đánh nhau với tôi, tôi không biết mình đã chọc gì đến con bé đâu!" Triệu Mỹ Hoa nói.

"..."

Ninh Kiều Kiều ôm mặt cúi đầu, trên môi nở một nụ cười châm chọc.

Sự thật thì ngược lại.

"Kiều Kiều?" Lúc này Nhiễm Quốc Đào mới quay đầu nhìn qua, ông ta hơi sửng sốt, ánh mắt mở to với vẻ không thể tin được liền từ trên cầu thang bay xuống.

"Ông chạy nhanh như vậy để làm gì? Nó đã cắt đứt quan hệ với ông mà ông còn vội vàng như vậy?" Triệu Mỹ Hoa hét lên.

Bây giờ sao Nhiễm Quốc Đào còn quan tâm đến Triệu Mỹ Hoa chứ, chạy từ trên cầu thang xuống, ngay cả thở cũng không kịp thở liền nhìn Kha Kiêu với ánh mắt tha thiết, ông ta lắp bắp gọi: "Kha Kha Kha.. tổng, sao anh lại đến đây?"

Công ty Nhiễm Quốc Đào phải dựa vào danh sách công ty của Kha Kiêu mới có thể trộn chút dầu mỡ.

Trước kia ông ta cũng chỉ gặp Kha Kiêu vài lần từ xa, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.