Gió mạnh thổi bay mái tóc dài của Ninh Kiều Kiều che mất tấm ảnh của mẹ Trương trên bia mộ trước mặt cô. Ninh Kiều Kiều nheo mắt nói: "Vậy thì và cứ kiện đi!" 
Mặc kệ đột nhiên Triệu Mỹ Hoa cao giọng mắng chửi, Ninh Kiều Kiều dứt khoát cúp điện thoại và nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn thẳng vào bia mộ. 
* * * 
Từ trên núi xuống, trời mưa to. 
Nửa người Ninh Kiều Kiều ướt sũng, làn váy dính vào chân khiến cô hơi lạnh. 
Lục Nghiêu mở cửa xe cho Ninh Kiều Kiều ngồi vào rồi đưa áo khoác của anh ta cho Ninh Kiều Kiều sau đó mới cầm điện thoại lên nghe điện thoại. 
"Mạc thiếu. Đã xong rồi, cô ấy ở đây.. Được rồi, Mạc thiếu.." 
Lục Nghiêu xoay người lại đưa điện thoại di động cho Ninh Kiều Kiều và nói: "Cô Ninh, Mạc thiếu muốn cô nghe điện thoại." 
Ninh Kiều Kiều giật mình nhìn Lục Nghiêu, hai tay run rẩy cầm điện thoại đặt bên tai: "Này?" 
"Làm xong hết rồi?" Giọng nói của Úc Thiếu ạc vang lên từ trong điện thoại, giọng nói trầm thấp dễ nghe ở trong xe yên tĩnh như đánh thẳng vào lòng người. 
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, tay cầm điện thoại siết chặt lại và nuốt nước miếng nói: "Ừm." 
"Nói chuyện với tôi khiến cô rất căng thẳng sao?" 
Giọng nói của Úc Thiếu Mạc nghe có vẻ cao cao tại thượng, không có chút ấm áp nào. 
Căng thẳng sao? 
Ninh Kiều Kiều cúi đầu suy nghĩ một chút, chắc là cảm thấy không quen. 
Mấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-tong-tai-xin-hay-kiem-che/2685879/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.