"Cô cho rằng cô không nói ta sẽ không có cách để biết sao?" 
Điện thoại di động có giá trị không nhỏ bị Úc Thiếu Mạc ném thẳng lên bàn, phát ra một âm thanh ầm ĩ. 
"Ninh Kiều Kiều, tôi không hy vọng người phụ nữ của tôi bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, cô không ngại mất mặt nhưng tôi ngại mất mặt!" 
Đôi mắt ưng u ám của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều mắng. 
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc, nhỏ giọng nói: "Tôi.. Tôi không bị bắt nạt." 
Trước kia là cô không muốn so đo với Hàn Lộ, cho nên mới nhịn rất nhiều chuyện, nhưng sau này sẽ không. 
Từ lúc cô rời khỏi Nhiễm gia, cô sẽ không cho phép bất cứ người nào ở Nhiễm gia bắt nạt cô! 
"Ừm, hôm nay mặt cô ta bị bỏng đến đỏ rồi." 
Giọng nói cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc nghe có vẻ hài lòng. 
Ninh Kiều Kiều: "..." 
Cô không có hắt ly nước làm Hàn Lộ bị bỏng. 
"Lần sau cô gặp lại cô ta, đừng dùng nước hắt cô ta nhanh như vậy." Đột nhiên Úc Thiếu Mạc lại nói. 
"Cái gì?" 
Ninh Kiều Kiều khó hiểu nhìn Úc Thiếu Mạc. 
Đôi mắt ưng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc hiện lên một tia khát máu, nói: "Gọi một bát canh, chờ nhân viên phục vụ bưng canh lên, đem đầu cô ta nhấn vào trong canh!" 
"..." 
Ánh mắt mê mang của Ninh Kiều Kiều nhất thời kinh hãi. 
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc lơ đãng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-tong-tai-xin-hay-kiem-che/2685784/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.