Tiêu Cửu Phong trầm mặc, một câu cũng không muốn nói.
Cuối cùng ni cô cũng chịu nói chuyện, cô khóc nức nở, dịu dàng nói: “Anh không cần tôi nữa sao?”
Tiêu Cửu Phong nhíu mi nhìn cô.
Ni cô khóc lóc nhỏ giọng nói: “Tôi không bị bệnh lao…Tôi không có bệnh…”
Tiêu Cửu Phong lại trầm mặc nhìn cô.
Ni cô lau nước mắt một cái rồi nói tiếp: “Tôi ăn không nhiều, biết làm cơm, cũng sẽ quét dọn trong nhà, bên trong phật đường cũng là do tôi quét dọn, tôi không chỉ làm cơm, còn biết may quần áo nữa.”
Nói tới đây, cô lại có chút xấu hổ: “Hiện tại tôi chỉ có thể làm áo choàng, thế nhưng tôi cũng có thể học may quần áo ở nhà.”
Mặt Tiêu Cửu Phong không có cảm xúc, nhìn chằm chằm vào cô.
Ni cô: “Anh…anh…tôi.”
Cô lắp ba lắp bắp, trong mắt cũng đong đầy nước mắt, môi mỏng manh còn hơi run rẩy, nói không thành tiếng.
Tiêu Cửu Phong trầm giọng hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Ni cô sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm nay tôi mười chín tuổi.”
Tiêu Cửu Phong nhướng mày: “Thật sao? Hay là mười tám tuổi?”
Ni cô lại đáp: “Vậy tôi, vậy tôi mười tám tuổi?”
Mặt mày Tiêu Cửu Phong bỗng hóa đen, bắt đầu không vui: “Cô còn không biết mình bao lớn? Hay là do cô lừa tôi? Không muốn nói thật?”
Ni cô nhất thời bị dọa cho khóc: “Tôi cũng không biết…sư thái chỉ nói là nhặt được tôi ở mùa hè lúc vào núi.”
Tiêu Cửu Phong: “Lúc bà ấy nhặt được cô thì cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Ni cô đáp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-o-thap-nien-70/226190/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.