Vương Hữu Điền vội vàng cõng bao tải của mình lên: “Vậy tôi cũng không nhìn.”
Tiêu Cửu Phong bước chân lớn, bước đi cũng giống như trên lưng không cõng cái gì, Vương Hữu Điền thì có chút cố hết sức.
“Cửu Phong, sao cậu không mệt chút nào vậy?”
“Không có cảm giác mệt.”
“Cửu Phong, sao tôi lại thấy trong bao tải của cậu còn lớn hơn so với của tôi?”
Tiêu Cửu Phong không trả lời.
Vương Hữu Điền nhìn bao tải của Tiêu Cửu Phong, lại nhìn bao tải của mình, rốt cục khẽ cắn răng: “Cửu Phong, cậu thật sự không chọn à, tùy tiện cõng lên một người liền đi?”
Tiêu Cửu Phong: “Phải.”
Vương Hữu Điền: “Dù sao cậu cũng không chọn, vậy hai chúng ta đổi với nhau được không?”
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hữu Điền.
Vương Hữu Điền xấu hổ: “Người này của tôi quá nhẹ, cảm giác gầy gò thấp bé, vừa rồi hình như còn ho một tiếng, trong lòng có chút sợ, thật sự quá nhẹ, còn ho một tiếng như vậy, không phải là quỷ bệnh lao đấy chứ. Tôi rất nghèo, không có tài giỏi như cậu, tôi sợ là không thể nuôi sống cô ấy.”
Tiêu Cửu Phong không nói gì.
Vương Hữu Điền thở dài: “Thật sự không được thì thôi, tôi nghèo như vậy, lỡ như không may cõng về một quỷ bệnh lao, vậy chúng tôi cùng nhau chịu nghèo chịu tội đi!”
Tiêu Cửu Phong trầm mặc mím môi, nhìn về phía bao tải của Vương Hữu Điền.
Bên trong bao tải là một người sống.
Anh không biết người bên trong có phải nghe được lời nói của Vương Hữu Điền hay không, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-o-thap-nien-70/226188/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.