Tiêu Cửu Phong gật đầu: “Được rồi, sau này có chuyện gì cần giúp, tôi chắc chắn sẽ không khách khí, nhất định sẽ tới tìm anh.”
Nói xong, Tiêu Cửu Phong cảm ơn Vương Hữu Đường lần nữa, mang bộ quần áo đã được sửa trở về.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có người chào anh, hỏi thăm về cô vợ mà anh vừa được nhận, cũng có người ngoài miệng thì mang tiếng là hỏi, nhưng thật ra là đang nhịn cười, còn nháy mắt ra hiệu “Nghe đâu anh nhận về một cô vợ gầy như que củi, thế mà anh vẫn coi như không có gì nhỉ, không sợ vợ mình không chịu nổi à?”
Những lúc bị hỏi như vậy, Tiêu Cửu Phong cũng không muốn trả lời, đơn giản là trực tiếp bỏ qua.
Mặc dù rời thôn đã nhiều năm, nhưng anh biết bản tính người ở đây rất hay treo mấy lời thô tục bên ngoài miệng, muốn bới móc việc nhà người khác ra để bàn tán.
Cũng không còn cách nào khác, gia đình ai cũng nghèo, cơm chỉ tạm đủ ăn, suốt ngày ăn không ngồi rồi, chả có việc gì làm, ngoài ba việc vặt vãnh này thì bọn họ cũng không có gì phải lo nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi bị hỏi như vậy, Tiêu Cửu Phong không nhịn được, nghĩ đến dáng vẻ của ni cô trước khi anh đi sửa quần áo.
Chiếc áo ni cô cũ vì quá chật nên ôm sát lấy người của Thần Quang, ngực cũng bó chặt lại, lộ ra vẻ đầy đặn...
Tiêu Cửu Phong nghĩ tới đây, không hiểu sao lại thở gấp, anh phải bình tâm một lúc mới nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-o-thap-nien-70/1065522/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.