Chương trước
Chương sau
Mặc Trì Úy tự nhiên như ruồi mở cửa bước vào nhà, điều này đã khiến Đường Tâm Nhan không thể chấp nhận được, giờ lại nhìn thấy anh kéo vali quyết định về sống chung với cô dưới một mái nhà, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì ngã quỵ.
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại.
“Nếu như anh đã mua căn nhà này rồi thì tôi sẽ để phòng cho anh, còn tôi sẽ đưa con đi ngay lập tức.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan quay người đi về phía cửa.
Nếu cô và người đàn ông này sống chung dưới một mái nhà, Đường Tâm Nhan thà chịu cảnh màn trời chiếu đất còn hơn.
“Em có đủ tiền bồi thường hợp đồng đưa cho anh không?” Giọng nói của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Tiền bồi thường? Ý anh là gì? Nghe thấy những lời của Mặc Trì Úy, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
“Đây là hợp đồng thuê nhà do em và chủ nhà cũ đã ký. Trong đó ghi rõ, nếu em rời khỏi căn nhà này trước thời hạn trên hợp đồng thì phải bồi thường thiệt hại cho chủ nhà là ba trăm năm mươi triệu.”
Mặc Trì Úy đặt bản hợp đồng lên trên bàn.
Bồi thường hợp đồng ba trăm năm mươi triệu?
Nghe thấy con số này, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.
Tại sao cô không nhớ rằng này trong hợp đồng cho thuê ban đầu có điều khoản này nhỉ?
Đường Tâm Nhan lập tức cầm bản hợp đồng lên, khi nhìn thấy rõ ràng điều khoản vi phạm hợp đồng, mặt cô biến sắc trong nháy mắt.
“Lúc ký hợp đồng, tôi không nhìn thấy điều khoản này. Mặc Trì Úy, cái này là do anh dở trò có đúng không?” Đường Tâm Nhan cầm hợp đồng phang thẳng vào người Mặc Trì Úy, nếu như có thể, cô thực sự hy vọng có thể đuổi anh đi ngay tức khắc.
“Khi ký hợp đồng, em không nhìn thấy nó, nhưng không có nghĩa là trong đó không có. Cô gái, có trách thì cũng chỉ trách bản thân em, lúc đó đã quá bất cẩn, không đọc rõ ràng tất cả các điều khoản, vậy nên bây giờ…”
Mặc Trì Úy dang tay.
“Hợp đồng này có ràng buộc về mặt pháp lý. Nếu đưa ra tòa, em… chắc chắn sẽ thua.”
Trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy nở nụ cười đắc ý.
“Anh vẫn nên ở trong phòng này đi thì hơn, nếu không lúc em thức dậy, nhìn thấy sẽ không tiện lắm. Anh đi thu dọn hành lý trước, lát nữa sẽ nấu bữa tối cho mẹ con em.”
Hôn lên má con trai xong, Mặc Trì Úy kéo hành lý, đi về phòng trước mặt.
Cứ như vậy để anh ở đây sao?
Nhìn bóng lưng Mặc Trì Úy vừa bước vào phòng, Đường Tâm Nhan mặt mày đỏ bừng.
Mặc Trì Úy không mang theo nhiều đồ, vì vậy sau khi sắp xếp một chút thì anh bước ra khỏi phòng.
Khác với bộ vest thẳng tắp vừa nãy, bây giờ Mặc Trì Úy đang mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, càng làm tăng thêm vẻ lười biếng quyến rũ của anh.
Mặc Trì Úy trực tiếp đi tới phòng bếp mở tủ lạnh, trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu lắm, đôi mày kiếm của anh nhíu chặt thành một đường.
“Bình thường em sống như thế này à? Cô gái, ở đây toàn đồ ăn vặt.” Sau khi tìm kiếm một vòng, nhưng không tìm thấy nguyên liệu mà mình muốn, mặt mày Mặc Trì Úy lại càng nhăn nhó thêm.
“Nếu anh không thích, có thể biến ngay lập tức, tôi không có yêu cầu anh nhất định phải ở lại.
Đường Tâm Nhan tức giận nói.
Mặt Trì Úy bất lực thở dài, đành phải gọi cho Trì Chi Hành.
Chưa đến nửa tiếng sau, Trì Chi Hành đã gõ cửa phòng, khi cậu ta bước vào phòng, Đường Tâm Nhan thấy cậu ta tay xách nách mang cả một đống đồ.
“Tất cả đều là nguyên liệu tươi mới, bảo đảm cân bằng dinh dưỡng, món Trung hay món Tây đều có cả.”
Trì Chi Hành đưa túi cho Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan cứ nghĩ rằng một người đàn ông như Mặc Trì Úy sẽ không bao giờ bước vào bếp, nhưng anh không chỉ bước vào bếp mà trong quá trình chuẩn bị nguyên liệu, động tác lại còn rất lão luyện.
Lẽ nào trước đây đã từng làm? Hay là lúc ở cùng với Mạnh Bạch Chỉ ở nước ngoài, anh vẫn luôn chăm sóc cô ta như vậy?
Khi hình bóng của Mạnh Bạch Chỉ lóe lên trong đầu, Đường Tâm Nhan vốn đã bớt bớt giận thì bây giờ ngọn lửa giận trong lòng cô lại bị kích động một lần nữa.
Trì Chi Hành cũng không ở lại quá lâu, đặt đồ xuống xong liền xoay người rời đi ngay.
“Em muốn ăn gì? Món Trung hay món Tây?” Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không thèm để ý đến, như thể cô không hề nghe thấy.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan hoàn toàn không muốn để ý tới mình, vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy bất lực.
Một tiếng sau, một mùi thơm hấp dẫn lạc vào cánh mũi Đường Tâm Nhan.
Chết tiệt, sao anh lại có thể nấu ngon như vậy? Đường Tâm Nhan à Đường Tâm Nhan, mày có thể có tiền đồ một chút không, tại sao lại không chịu được sự cám dỗ này chứ?
Bụng Đường Tâm Nhan sôi ùng ục.
“Đến ăn tối đi, có mỳ Ý với cả súp ngô mà em thích nhất đó.”
Giọng Mặc Trì Úy nghe như tiếng đàn cello bên tai Đường Tâm Nhan.
Mỳ Ý? Súp ngô?
Mấy món hấp dẫn này khiến cô suýt nữa thì chảy nước miếng.
Không được, mình không thể vì mấy cái món này mà từ bỏ sự kiên trì của bản thân.
Đường Tâm Nhan cầm điện thoại gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, cho tớ vay ba trăm năm mươi triệu.”
Đường Tâm Nhan mở miệng nói thẳng, mặc dù có hơi ngại, nhưng… nhưng bây giờ cô thật sự không nghĩ ra ngoài Cố Nhiễm Nhiễm còn ai có thể cho cô vay tiền nữa.
“Tớ…” Đột nhiên nghe nói Đường Tâm Nhan muốn vay tiền, Cố Nhiễm Nhiễm không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn, nhưng chưa kịp đồng ý thì đã nhìn thấy ánh mắt của Trì Chi Hành phi đến đây.
“Có chuyện gì vậy? Bây giờ cậu cũng rất căng sao?” Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên sau khi nghe câu trả lời thực sự của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tớ…” Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu: “Tâm Nhan, thực sự xin lỗi cậu, hiện tại tớ cũng hơi bí, không… không có nhiều tiền như vậy, cậu cho tớ thêm một tháng nữa, một tháng nữa tớ sẽ lập tức gửi cho cậu số tiền đó liền.”
Những lời của Cố Nhiễm Nhiễm khiến khuôn mặt của Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ bất lực.
“Không sao đâu. Khi nào có tiền chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Tớ cũng không làm quấy rầy cậu và người đàn ông của cậu ân ái nữa. Cúp máy trước nhé. Tạm biệt.” Đường Tâm Nhan thất vọng cúp điện thoại.
Làm thế nào bây giờ? Không vay được tiền, xem ra định mệnh đã ép cô phải sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông này.
Mặc Trì Úy bước ra khỏi bếp, bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Anh đã nấu sủi cảo nhỏ mà con thích ăn nhất rồi.”
Đường Tâm Nhan hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy, nhưng vẫn ôm con trai, bước vào phòng ăn.
Cô phải thừa nhận rằng món ăn mà Mặc Trì Úy chuẩn bị thậm chí còn ngon hơn những gì cô tưởng tượng.
Sau khi cho con trai ăn xong, Đường Tâm Nhan bắt đầu một cuộc đột kích điên cuồng, không ăn thì sẽ có người khác ăn, tự nhiên lại có thêm một người giúp việc. Đây không phải là một điều tuyệt vời sao?
“Tôi muốn ăn trái cây.” Sau bữa tối, Đường Tâm Nhan hài lòng đặt dao nĩa xuống, đôi mắt sáng như sao kia trực tiếp rơi vào trên người Mặc Trì Úy.
Biết Đường Tâm Nhan đang cố ý gọi mình, Mặc Trì Úy không có mất kiên nhẫn, anh nhanh chóng cắt trái cây rồi đặt trước mặt cô.
“Cô gái, em có muốn suy nghĩ một chút, lại gả cho anh lần nữa không?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.