Chương trước
Chương sau
Sau khi an ủi Cố Nhiễm Nhiễm vài câu, cô ấy mới chịu lên xe, nhưng ngồi trên xe Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, cô cũng nghĩ rằng, có nhiều người như vậy, cho dù Phượng Cừ có muốn, anh ta cũng không dám thân mật hay làm nên chuyện gì tổn thương Đường Tâm Nhan đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Phượng Cừ đầy chua xót, chẳng lẽ biểu hiện từ trước tới giờ của anh ta thực sự dọa cô sợ rồi?
Với ánh mắt đề phòng như vậy, anh ta không khỏi suy nghĩ có nên giảm tốc độ tấn công hay không, hoặc có lẽ bắt đầu làm bạn tốt với cô có thể anh ta sẽ nhận được nhiều hơn những gì mình muốn.
“Tâm Nhan, em không cần coi tôi là kẻ thù như vậy đâu. Bất kể trước đây tôi có làm gì từ nay về sau tôi cũng sẽ không làm chuyện gì tổn thương em đâu, em có thể thu lại sự đề phòng trong mắt mình rồi đó.”
Phượng Cừ nghiêm túc nói, nửa đùa nửa thật.
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi ngại khi nghe thấy Phượng Cừ nói điều này.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chúng ta diễn tập đi.”
Phượng Cừ nói một tiếng “OK”, ngay lập tức nhận lấy kịch bản từ tay người quản lý của anh ta. Khi cả hai bắt đầu diễn tập với nhau, người quản lý đứng rất thức thời mà đứng ở đằng xa.
Hiệu quả của việc diễn tập giúp ích rất nhiều khi quay chính thức, đặc biệt là về vị trí và một số câu thoại, cả hai người đều không có quá nhiều NG. Cảnh quay hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đường Tâm Nhan.
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, việc đầu tiên Đường Tâm Nhan làm là lên xe bảo mẫu.
“Có chắc là Phượng Cừ không làm gì với cậu không?”
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi, dưới sự bảo vệ của cô mà Phượng Cừ còn dám làm gì thì cô ấy thật sự không dám ăn nói với Mặc Trì Úy, cái tên đại ma vương kia chắc sẽ giết cô ngay tức khắc.
“Yên tâm đi, anh ta thực sự không có làm gì, hơn nữa thái độ của tớ rất kiên quyết. Anh ta là một người thông minh, cũng nên biết chọn cách nào.” Đường Tâm Nhan cười nhẹ nói, nụ cười ngọt ngào càng tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Nghe Đường Tâm Nhan nói như vậy, trái tim lơ lừng cả buổi sáng của Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Buổi chiều quay phim cũng rất suôn sẻ, chín giờ tối, mọi cảnh quay trong ngày đã kết thúc, khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Tối nay em có muốn cùng nhau ăn cơm không? Tôi, quản lý cùng trợ lý của mình đang tính đi ăn đồ ăn Trung Quốc?”
Sau khi tẩy trang xong Phượng Cừ đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm, mặt rất nhiệt tình, thành khẩn.
“Thôi vậy, hôm nay quay phim tôi thực sự rất mệt. Tôi và Nhiễm Nhiễm muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm, chuyển này để khi khác vậy.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười từ chối.
Phượng Cừ đã sớm biết cô sẽ từ chối nên anh ta cũng không lôi kéo nữa, sau khi dặn dò họ lái xe cẩn thận, anh ta liền quay người rời đi.
“Cậu nhìn kìa, anh ta thật sự muốn rời đi mà.”
Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm đang cảnh giác đề phòng bên cạnh cô.
Thực sự dễ dàng rời đi như vậy sao? Không cố chấp với tình cảm của bản thân nữa à?
Nhìn thấy Phượng Cừ mặt mày vui vẻ rời khỏi phim trường cùng người quản lý và trợ lý của anh ta, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng nghi ngờ.
“Được rồi, bà quản gia, chúng ta có thể trở về khách sạn rồi. Tớ còn đang đợi cuộc gọi video với người đàn ông của mình đây này?”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang nhìn chằm chằm hướng rời đi của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan không nhịn được nói đùa.
Bà quản gia? Nghe thấy tiếng gọi này, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được đập nhẹ vào vai Đường Tâm Nhan.
“Nha đầu thúi, không được nói như vậy với tớ.”
Cả hai ríu rít, ồn ào lên xe, nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Đường Tâm Nhan trở về khách sạn, tắm nước nóng với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi bật máy tính lên.
Không online?
Nhìn thấy ảnh đại diện của Mặc Trì Úy xám xịt trên phần mềm trò chuyện, Đường Tâm Nhan có chút thất vọng.
“Có muốn ăn chút gì không?”
Cố Nhiễm Nhiễm mở cửa phòng nhẹ giọng hỏi.
“Không muốn ăn.”
Khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hiện lên một chút cô đơn, không liên lạc được với Mặc Trì Úy, gọi điện cho anh cũng không có người nhấc máy. Cô làm sao còn có tâm trạng ăn uống nữa?
“Sao vậy? Ai chọc đại tiểu thư nhà chúng ta tức giận rồi?”
Cảm thấy sự mất mát trong lòng Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đến bên cô hỏi han.
Đường Tâm Nhan lè lưỡi.
“Tớ không sao. Cậu mau trở về phòng với người đàn ông của cậu đi. Cậu ta đã đợi cả một ngày rồi đó. Nếu bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cậu, cậu ta sẽ sụp đổ đấy.”
Đường Tâm Nhan nói đùa, giọng nói ngọt ngào mà ý tứ hàm xúc.
“Cậu có chắc là không sao chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi đi hỏi lại, đàn ông đúng là rất quan trọng, nhưng chị em tốt cũng quan trọng không kém.
Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.
“Đừng lo lắng, tớ không sao đâu.”
Mãi cho đến khi Đường Tâm Nhan liên tục trấn an cô ấy rằng cô chỉ hơi mệt vì quay phim vào ban ngày thôi, Cố Nhiễm Nhiễm mới yên tâm rời khỏi phòng.
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, Đường Tâm Nhan lại gọi lại cho Mặc Trì Úy, nhưng kết quả lần này vẫn là không liên lạc được.
Nếu là trước kia, khi không có cách nào liên lạc được với Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có thể sẽ suy nghĩ lung tung, thậm chí sẽ nghi ngờ Mặc Trì Úy đang đi cùng phụ nữ khác, cho nên anh mới không nghe điện thoại của cô.
Nhưng sau lần trước, cả hai moi tim móc phổi ra nói hết với nhau thì sự ngờ vực đó hoàn toàn không xảy ra nữa.
Có lẽ là anh đang bận, ngủ một lát đã, rồi cô sẽ gọi tiếp.
Đường Tâm Nhan đặt máy tính sang một bên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhã, rồi nhắm đôi mắt mơ màng sáng như sao.
Có lẽ thật sự là quá mệt, Đường Tâm Nhan vốn định chỉ chợp mắt một chút, nhưng không ngờ cô lại ngủ một mạch tới lúc trời sắp sáng.
Nhìn thời gian, ôi mẹ ơi, đã bốn giờ rồi.
Đường Tâm Nhan bị chính cô làm cho giật mình, cô vậy mà lại ngủ lâu như vậy.
Cô vội vàng mở máy tính lên, phát hiện Mặc Trì Úy vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, lẽ nào anh vẫn đang bận sao?
Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh đến tận bây giờ vẫn không có thời gian liên lạc với cô.
Một cảm giác lo lắng đâng tràn trong lòng Đường Tâm Nhan, cô lại gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Úy một lần nữa.
Lần này trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, cầu mong có thể nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, cho dù chỉ có một câu thôi cũng được, chỉ cần cô chắc chắn anh bình an, cô mới có thể thực sự yên tâm được.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Đường Tâm Nhan, khi điện thoại reo rất lâu, cô nghĩ rằng sẽ không có ai trả lời thì giọng nói của Mặc Trì Úy vang lên bên tai cô.
“Vợ à, có chuyện gì vậy?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan kích động tới nỗi suýt thì lăn xuống giường.
“Anh rất bận sao? Em đã gọi cho anh rất nhiều cuộc đó.” Đường Tân Nham sốt ruột, lo lắng hỏi.
Mặc Trì Úy nhìn về phía Tiểu Nghê đang ở trong phòng cấp cứu, lặng lẽ thở dài.
“Gần đây bên này có rất nhiều việc nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Để tránh cho Đường Tâm Nhan lo lắng, Mặc Trì Úy đành phải nói dối cô.
“Vậy thì anh phải chú ý đến sức khỏe của mình. Dù công việc rất quan trọng nhưng anh cũng đừng để cơ thể quá mệt mỏi. Đợi em quay xong phim ở bên này, nếu có thời gian nghỉ ngơi, em sẽ sang Ý thăm anh.”
Đường Tâm Nhan nói, giọng nói mệt mỏi của Mặc Trì Úy khiến cô vô cùng đau lòng.
“Được, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.”
Anh cũng dặn dò Đường Tâm Nhan chú ý đến sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, rồi Mặc Trì Úy mới cúp máy. Đôi mắt của anh khóa chặt lại hướng phòn cấp cứu.
Anh thấy may mắn vì trong lâu đài tại nước Ý của Phong Tiêu có một đội ngũ y bác sĩ và thiết bị y tế chuyên nghiệp.
“Tiểu Nghê, con nhất định sẽ vượt qua cửa này, nhất định.”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, trong lòng tràn đầy lo lắng, thấp thỏm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.