Điều khiến Đường Tâm Nhan ghét nhất là ngay sau khi cảnh quay của cô kết thúc, Chu Tiểu Di sẽ luôn bám đeo đẳng cô như một bóng ma, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là thuyết phục cô đồng ý đóng những cảnh hôn và cảnh giường chiếu đó. Vì hai người cũng từng giao thiệp trong quá khứ, Đường Tâm Nhan lúc đầu không tỏ ra chán ghét, nhưng sự tồn tại của cô ta thực sự ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân cô. “Biên kịch Chu, phiền cô tránh xa ra chút! Cô cứ đeo bám mãi Tâm Nhan thế này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy. Tôi tin rằng cô cũng hy vọng bộ phim này có thể hoàn thành xuất sắc, phải vậy không?” Tiếp nhận ánh mắt của Đường Tâm Nhan, trợ lý của cô lập tức bước lên trước, đứng trước mặt Chu Tiểu Di, lạnh lùng nói. “Tôi …” Chu Tiểu Di cũng biết cách đeo bám lấy người khác của cô ta sẽ khiến người khác khó chịu, nhưng nghĩ đến yêu cầu của Phượng Cừ, cô ta liền đẩy trợ lý của Đường Tâm Nhan đang đứng trước mặt cô ta ra, rồi lại bước tới trước mặt Đường Tâm Nhan. “Tâm Nhan, em thực sự là vì bộ phim này mà, hơn nữa đó chỉ là một cảnh giường chiếu và cảnh hôn thôi. Tại sao chị phải khăng khăng từ chối? Huống hồ với tư cách là một diễn viên, chị cũng nên biết rằng một diễn viên cần có đạo đức nghề nghiệp.” Chu Tiểu Di nói. “Đạo đức nghề nghiệp?” Nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan để kịch bản trong tay xuống, đứng lên, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời rơi trên người Chu Tiểu Di. “Kịch bản đã hoàn thành từ lâu lắm rồi. Chị cũng không hiểu sao em lại đột ngột thông báo bổ sung thêm nội dung. Biên kịch Chu, đạo đức nghề nghiệp không chỉ diễn viên, mà người biên kịch như em cũng cần phải có, vì vậy cảm phiền em tránh đường giúp chị, đừng làm chậm trễ công việc chuẩn bị của chị.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, Chu Tiểu Di cứ đeo bám dai dẳng khiến sự kiên nhẫn của cô từng chút một biến mất. “Em …” Nghe được những lời này của Đường Tâm Nhan, Chu Tiểu Di vẻ mặt bất lực, đành phải xoay người buông bỏ. May mắn thay, tâm trạng của Đường Tâm Nhan không bị sự deo bám của Chu Tiểu Di làm ảnh hưởng, buổi chiều Mặc Trì Úy lái xe đến phim trường, sự xuất hiện của anh khiến Chu Tiểu Di không dám bước tới mà vội vàng chạy trốn. Sự xuất hiện của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan càng vui hơn, cô chỉ muốn quay xong toàn bộ nội dung còn lại rồi cùng anh sống trong thế giới hai người. Nhưng tôi không biết lý do là gì, Phượng Cừ, người vốn thể hiện rất tốt, hôm nay lúc thì có việc bận, tiếp theo là NG liên tục, làm cho đạo diễn cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. “Phượng Cừ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Dù sao thì cũng là đồng nghiệp đóng chung phim, vì vậy Đường Tâm Nhan đến bên Phượng Cừ, nhẹ giọng hỏi trong lúc anh ta đang nghỉ ngơi. “Tôi …” Phượng Cừ khẽ thở dài, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, lẽ nào anh ta phải nói với cô rằng là anh ta cố ý NG, anh ta không muốn cô rời đi cùng Mặc Trì Úy sao? Mặc Trì Úy ngồi trong xe nhìn rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, là một người đàn ông, liếc một cái là anh có thể nhìn thấu ý đồ của Phượng Cừ. Một nụ cười ranh mãnh lướt qua đôi môi mỏng gợi cảm của anh. Mặc Trì Úy vẫy vẫy tay, gọi trợ lý của Đường Tâm Nhan đến bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô ấy mấy câu. “Tổng giám đốc, anh… thật sự muốn làm như vậy sao?” Trợ lý không dám tin mà nhìn Mặc Trì Úy. Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch lên, mang theo một chút khôn ngoan và gian xảo. “Làm sao? Không được à?” Trợ lý vội vàng lắc đầu. “Tôi đi gặp đạo diễn ngay đây.” Đùa à, ai to gan chống lại ông chủ lớn trên cái thương trường này chứ, trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa. Trợ lý nhanh chóng đi tới trước mặt đạo diễn, buồn phiền mà đem những lời Mặc Trì Úy đã dặn nói bên tai anh ta. “Chuyện này… có thật không?” Đạo diễn vô thức liếc nhìn về phía xe của Mặc Trì Úy. “Đương nhiên, anh nghĩ rằng tôi dám nói linh tinh sao? Đạo diễn, tôi không có cái gan này đâu, cho nên anh… xem đấy mà làm đi, Tổng giám đốc Mặc tin tưởng anh sẽ xử lý tốt chuyện này, hơn nữa anh ấy cũng tin là sẽ thấy những gì anh làm qua xe của anh ấy đó.” Nói xong những lời này, trợ lý nhanh chóng chạy đi. Đạo diễn vò đầu bứt tóc, khuôn mặt bất lực đi về phía Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan. “Đạo diễn, tôi tin rằng Phượng Cừ rất nhanh sẽ có thể điều chỉnh tâm trạng của anh ấy.” Nhìn thấy đạo diễn đang đến gần, Đường Tâm Nhan vội nói, cô không muốn đạo diễn chỉ trích Phượng Cừ suốt cả ngày không nhập vào vai diễn được. Đạo diễn xua tay, gọi thẳng Phượng Cừ sang một bên. “Nếu như anh tiếp tục không phát huy năng lực diễn xuất vốn có của anh, Tổng giám đốc Mặc có thể thay đổi nam diễn viên chính bất cứ lúc nào. Anh nên biết rằng anh ấy đầu tư vào bộ phim này chỉ vì Tâm Nhan, cái chuyện thay đổi diễn viên này cũng không phải là không thể. Đạo diễn sốt sắng nói. “Thay đổi diễn viên?” Phượng Cừ mặt biến sắc khi nghe được những chữ này, đôi mắt đào hoa nguy hiểm nheo lại, hung dữ nhìn về phía Mặc Trì Úy. “Có gì mà không thể chứ? Tổng giám đốc Mặc hoàn toàn có khả năng này, hơn nữa sau khi thay đổi diễn viên, cậu là người sẽ phải chịu ảnh hưởng nhiều nhất. Cậu nên biết hậu quả sẽ như thế nào. Có thể cậu sẽ không bao giờ có cơ hội làm diễn viên. Dù sao thì không có một ai dám đắc tội với ông trùm Mặc Trì Úy kia đâu.” Đạo diễn vỗ vỗ vai Phượng Cừ trước khi quay người rời đi. Phượng Cừ không ngờ rằng Mặc Trì Úy đã nhìn thấu ý đồ của anh ta, lại còn dùng cách này để đe dọa anh ta. Mặc Trì Úy, anh được lắm. “Tâm Nhan, chúng ta bắt đầu thôi.” Không biết đạo diễn đã nói với Phượng Cừ những gì, nhưng Đường Tâm Nhan cảm thấy rõ ràng rằng trạng thái của Phượng Cừ đã hồi phục rất nhiều. Thời gian sau đó, cả hai đều quay phim rất suôn sẻ. Khi đạo diễn thông báo rằng buổi quay hôm nay đã kết thúc, sau khi Đường Tâm Nhan chào mọi người, cô liền đi thẳng về hướng xe của Mặc Trì Úy. Mặc Trì Úy đang ngồi trong xe, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đã quay phim xong, anh lập tức xuống xe ôm lấy Đường Tâm Nhan đang chạy tới trước mặt mình. Thân mật hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô. “Xin lỗi đã khiến anh phải đợi lâu như vậy.” Đường Tâm Nhan không khỏi có chút tự trách bản thân khi nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy nhàm chán ngồi trong xe đợi cô cả buổi chiều. Ngón tay trỏ mảnh mai của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thanh tú của Đường Tâm Nhan lên. “Nếu em cảm thấy có lỗi, vậy thì…” Anh hơi cúi xuống, đôi môi mỏng gợi cảm rơi xuống bên tai Đường Tâm Nhan. “Vậy thì hãy nghĩ xem buổi tối phải đền lại cho anh như thế nào đi.” Lời nói ái muội mang theo hơi thở thiêu đốt phun vào tai Đường Tâm Nhan, cô xấu hổ đến mức giơ nắm tay nhỏ nhắn màu hồng lên, đánh thẳng vào ngực Mặc Trì Uý. “Háo sắc.” Tiếng tán tỉnh, mắng yêu của hai người, Phượng Cừ cách đó không xa có thể nhìn thấy rõ ràng. “Phượng Cừ, anh không sao chứ?” Chu Tiểu Di chạy đến bên cạnh anh ta sau khi Phượng Cừ quay xong, nhìn thấy hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm nặng nề, ánh mắt không ngừng khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, Chu Tiểu Di cảm thấy có chút kỳ lạ. “Không có gì.” Nói xong, Phượng Cừ vội vàng lên xe bảo mẫu của mình, đối với Chu Tiểu Di đang cố gắng đi theo phía sau, anh ta không có lấy chút thương hoa tiếc ngọc nào cả. …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]