Chương trước
Chương sau
Chưa trở về? Muộn như vậy rồi, anh còn ở đâu? Ở với Triệu Hân Hân?
Lời nói của người giúp việc như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Đường Tâm Nhan.
“Tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp cúp điện thoại, nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt.
Mặc Trì Úy, đây có phải là lý do chính mà anh để em ra nước ngoài đóng phim không? Anh đẩy em đi để vui vẻ với Triệu Hân Hân? Sự ghét bỏ mà anh thể hiện với cô ấy trước mặt em là cố ý sao?
Đường Tâm Nhan không muốn đổ oan cho Mặc Trì Úy, nhưng mà …
Sau khi do dự một hồi, Đường Tâm Nhan gọi vào số điện thoại của Triệu Hân Hân.
Điện thoại của Triệu Hân Hân chỉ đổ chuông hai lần, sau đó giọng nói của cô ta vang lên bên tai cô.
“Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Nghe giọng nói của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan cảm thấy có một sự lo lắng không thể giải thích được dâng lên trong lòng.
“Tôi là Đường Tâm Nhan. Trì Úy và cô… ở cạnh nhau sao? Tôi có chuyện muốn tìm anh ấy.”
Đường Tâm Nhan lấy hết can đảm để hỏi câu hỏi mà đối với chính cô, nó vô cùng quan trọng.
“Trì Úy?” Triệu Hân Hân có chút ngạc nhiên, không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện thoại cho cô ta, hơn nữa còn hỏi cô ta chuyện liên quan đến Mặc Trì Úy.
Nhìn ba của cô ta vừa mới ngủ trong phòng bệnh, một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua nơi đáy mắt Triệu Hân Hân.
“Anh ấy đang ở với tôi, cô có chuyện muốn tìm anh ấy à, để tôi đưa điện thoại cho anh ấy nhé?”
Nghe những lời này của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan hoàn toàn choáng váng, cô không nhớ được điện thoại đã rơi xuống đất từ khi nào.
Mãi cho đến khi Cố Nhiễm Nhiễm gõ cửa phòng, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại.
Nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, đôi môi mỏng của Đường Tâm Nhan thoáng lộ ra một nụ cười chua xót.
Mặc Trì Úy, anh thật nhẫn tâm.
Hít sâu một hơi, Đường Tâm Nhan đi tới mở cửa.
“Nhan Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Nhìn sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt như tờ giấy trắng, Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, tớ thấy đói rồi, cậu có thể nhờ nhân viên khách sạn mang chút đồ ăn cho tớ không? Có thể tớ sẽ ăn rất nhiều, tớ thực sự rất đói.”
Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng nói, ngữ khí bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.
“Được, cậu chờ nhé, tớ gọi ngay cho phục vụ đây.”
Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm khi nghe Đường Tâm Nhan nói cô muốn ăn, cô ấy vội vàng đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bấm số điện thoại phục vụ của khách sạn.
Sau khi đặt rất nhiều món, cô ấy quay lại bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Cậu… cậu đã gọi điện cho Mặc Trì Úy hỏi rõ ngọn ngành chuyện là thế nào chưa? Có lẽ trong đó có hiểu lầm gì rồi?”
Cố Nhiễm Nhiễm thận trọng hỏi.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch lên, thoáng lướt qua một tia mỉa mai.
“Hiện tại anh ấy đang ở cùng với Triệu Hân Hân, cậu nghĩ rằng tớ còn cần phải hỏi không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Anh ấy ở cùng với Triệu Hân Hân?” Nghe thấy câu trả lời này, Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha.”Tớ phải gọi điện thoại cho anh ta để hỏi rõ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như vậy chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm phải thay chị em tốt của cô đòi lại công bằng.
“Cậu đừng gọi.”
Đường Tâm Nhan giật điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm, ném nó sang một bên.
“Nhiễm Nhiễm, tớ xin cậu đấy, đừng gọi cho anh ấy, tớ không muốn nghe giọng nói của anh ấy bây giờ, hơn nữa… hơn nữa tớ chỉ muốn tập trung quay phim, hoàn thành nhiệm vụ quay phim tiếp theo của mình, sau đó trở về Trung Quốc để thăm con.”
Đối diện với ánh mắt cầu xin của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài.
“Được, tớ hứa với cậu, trước khi chúng ta trở lại Trung Quốc, tớ sẽ không gọi cho anh ta nữa.”
Nghe được lời hứa của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng yên tâm.
Không cần đợi quá lâu, nhân viên phục vụ của khách sạn đã mang đến đồ ăn mà Cố Nhiễm Nhiễm đã đặt.
Nhìn những món ngon này, Đường Tâm Nhan không muốn ăn tí nào, nhưng… cô vẫn điên cuồng nhét thức ăn vào miệng.
“Nhan Nhan, cậu cứ ăn từ từ thôi.”
Vốn dĩ nghĩ rằng Đường Tâm Nhan sau khi ăn xong, cô ấy có thể yên tâm, nhưng nhìn cô ăn ngấu nghiến như thế này, Cố Nhiễm Nhiễm rất lo lắng.
Đây có chỗ nào là giống đang ăn không? Hoàn toàn là đang phát tiết, cách ăn như vậy, chắc chắn sẽ bị đau dạ dày cho xem.
“Nhiễm Nhiễm, cậu cứ mặc kệ tớ, trong lòng tớ cũng đã có tính toán rồi, ngày mai còn có cảnh quay, tớ sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa nhét một đống thức ăn vào miệng.
Nhìn Đường Tâm Nhan như thế này, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng đau lòng, nhưng cô ấy cũng không biết phải làm thế nào.
Mãi đến nửa giờ sau, Đường Tâm Nhan mới đặt đũa xuống.
“Tớ ăn no rồi.”
Đường Tâm Nhan nói.
Lo sợ Đường Tâm Nhan có chuyện gì đó nên Cố Nhiễm Nhiễm đã ở bên cô suốt, cả hai tập thể dục một lúc, sau đó Cố Nhiễm Nhiễm mới đỡ cô nằm xuống giường.
Nhìn Đường Tâm Nhan không nói lời nào nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, điều mà Cố Nhiễm Nhiễm có thể làm chỉ là ở bên cạnh cô, đưa khăn giấy cho cô mà thôi.
Một lúc lâu sau, Đường Tâm Nhan cứ khóc mãi, khóc mãi rồi mệt quá mà thiếp đi.
Nhẹ nhàng đắp chăn bông lên người Đường Tâm Nhan xong Cố Nhiễm Nhiễm mới rời khỏi phòng.
“Cô ấy thế nào rồi?” Giọng nói lo lắng của Phượng Cừ vang lên khi cô ấy vừa bước ra khỏi phòng của Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Phượng Cừ đứng trước mặt mình, Cố Nhiễm Nhiễm tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ trở nên như thế này sao? Phượng Cừ, rốt cuộc anh có âm mưu gì? Tôi nói cho anh biết, bất kể cô ấy và Mặc Trì Úy có xảy ra chuyện gì thì họ vẫn sẽ là vợ chồng, còn anh… đối với Nhan Nhan mà nói, chỉ là một người ngoài, là đối tác với hợp tác với cô ấy, không hơn không kém.”
Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đùng đùng nói thẳng vào mặt anh ta, nếu không phải cái tên Phượng Cừ chết tiệt này, Đường Tâm Nhan làm sao có thể nhìn thấy những bức ảnh đó?
“Lẽ nào cô muốn tiếp tục giấu diếm cô ấy sao? Cố Nhiễm Nhiễm, cô là chị em tốt của cô ấy. Lẽ nào cô muốn nhìn thấy người đàn ông của chị em thân thiết của mình ôm những người phụ nữ khác, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, để mặc cô ấy sống trong tình yêu mà tự cô ấy cho là đúng sao?”
Phượng Cừ cũng hơi tức giận trước lời buộc tội đầy phẫn nộ của Cố Nhiễm Nhiễm.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nhiễm Nhiễm lướt qua một nụ cười mỉa mai.
“Anh cho rằng tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì sao? Phượng Cừ, anh không phải là mẫu người mà Đường Tâm Nhan thích. Cho dù anh có cố gắng thế nào, cho dù cô ấy và Mặc Trì Úy có chia tay đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không lựa chọn ở bên cạnh anh đâu, vậy nên đem cái ý đồ trong đầu anh cất cho kĩ đi, ngoại trừ công việc, tôi sẽ không để anh đến gần Tâm Nhan.”
Cố Nhiễm Nhiễm có thái độ rất kiên quyết, Cố Nhiễm Nhiễm như vậy khiến Phượng Cừ có chút ngạc nhiên.
Hít một hơi thật sâu, Phượng Cừ lại hé mở đôi môi mỏng của anh ta.
“Cô ấy bây giờ thế nào? Tâm trạng của cô ấy thế nào rồi? Tôi … chỉ với tư cách là một người bạn quan tâm đến cô ấy, mong cô có thể nói cho tôi biết.”
Phượng Cừ nhìn Cố Nhiễm Nhiễm một cách chân thành, nhìn được ra anh ta thực sự quan tâm đến Đường Tâm Nhan.
“Tâm trạng của cô ấy không ổn định lắm, nhưng cô ấy đã ngủ rồi. Không nên trì hoãn việc quay phim, vì vậy ngày mai mong anh đừng có làm bất cứ chuyện gì trong quá trình quay phim, tôi sẽ kè kè bên cạnh cô ấy đấy.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.