Chương trước
Chương sau
Mặc Trì Úy lấy chiếc lắc ra, dịu dàng đeo lên cổ tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, sau đó lại nhẹ nhàng khẽ hôn lên tay cô.
“Hôm nay… anh khác lúc trước rất nhiều.”
Mãi đến khi chiếc lắc tay được đeo vào tay mình, Đường Tâm Nhan vẫn không dám tin, những gì xảy ra trước mắt là sự thật, cách đây không lâu hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, sao bây giờ lại như thế này?
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy vẻ mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi nhếch lên.
“Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Mặc Trì Úy quan tâm cắt bít tết cho Đường Tâm Nhan, sau đó mới đẩy dĩa đến trước mặt cô.
Mặc dù bít tết vẫn ngon như trước, nhưng Đường Tâm Nhan lại thấy ngon hơn mọi ngày.
Cảm nhận được ánh mắt Mặc Trì Úy thỉnh thoảng sẽ nhìn mình, Đường Tâm Nhan cảm giác như mình đang yêu lại, không có ai gọi điện cho Mặc Trì Úy, không có ai phá vỡ sự ấm áp hiếm hoi này càng khiến cô hạnh phúc hơn.
“Tôi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ, vội đi vào nhà vệ sinh.
“Tâm Nhan, thật trùng hợp.” Lúc Đường Tâm Nhan ở trong nhà vệ sinh chuẩn bị rời đi thì bên tai lại vang lên giọng nói đầy ngọt ngào của Triệu Hân Hân.
Nhìn thấy Triệu Hân Hân bước vào nhà vệ sinh, hàng lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
“Thật trùng hợp.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Tôi và bạn đến đây dùng cơm? Cô thì sao? Đi cùng Mặc Trì Úy sao?” Triệu Hân Hân tự nhiên hỏi.
Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng lên.
“Không sai, tôi và chồng cùng đi dùng bữa, xin tôi, tôi đi trước nhé.” Đường Tâm Nhan nói xong, quay người rời đi.
“Vòng tay cô thật xinh đẹp, tôi cũng có một cái giống y chang vậy.”
Lúc Đường Tâm Nhan ra đến cửa, Triệu Hân Hân lại lên tiếng một lần nữa.
Vòng tay giống y đúc? Nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Đường Tâm Nhan bỗng thấy có một dự cảm không tốt xẹt qua, theo quán tính cô xoay đầu lại.
“Xem xem, có giống nhau không? Bạn tôi tặng đó, tôi rất thích.” Lúc Đường Tâm Nhan quay đầu lại, đôi mắt Triệu Hân Hân sáng rỡ, nâng cổ tay mình lên.
Nhìn thấy lắc tay đó giống hệt của mình, một chuỗi những viên đá sáng lấp lánh, trong lòng Đường Tâm Nhan hẫng đi một nhịp.
“Bạn… của cô tặng cho?”
Triệu Hân Hân gật đầu.
“Đúng vậy, bạn tôi tặng, hơn nữa đây còn là cái có một không hai trên thế giới.” Triệu Hân Hân nhìn lắc tay, cười ngọt ngào.
Ánh mắt long lanh của Đường Tâm Nhan cứ mãi nhìn cô ta của Triệu Hân Hân, trong lòng thoáng đau đớn, càng ngày càng dữ dội.
“Tôi… tôi đi trước đây.”
Nhìn theo bóng lưng của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Triệu Hân Hân hiện lên ý cười đầy gian ác, vô cùng toan tính.
Đường Tâm Nhan quay trở lại trước mặt Mặc Trì Úy.
“Sao thế? Không được khỏe sao?” Thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, Mặc Trì Úy căng thẳng hỏi, vẻ mặt của cô tái nhợt khiến Mặc Trì Úy thật muốn yêu thương.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại nhìn Mặc Trì Úy.
“Chiếc vòng tay này thật đẹp, chắc rất nhiều con gái thích.” Đường Tâm Nhan nâng tay lên, bình tĩnh nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Là do anh đích thân thiết kế đó, chỉ tặng người quan trọng nhất đối với anh.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Có chắc là do đích thân anh tự thiết kế?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi, đôi mắt sáng ngời long lanh của cô nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.