Đường Tâm Nhan lo lắng muốn kéo Tiểu Nghê từ trên người Mạnh Bạch Chỉ đến trước mặt mình, nhưng lại không ngờ rằng khi nhìn thấy cô, Mạnh Bạch Chỉ lại đột nhiên đẩy cô giống như bị điên vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, biết rằng Mạnh Bạch Chỉ có thể sẽ làm ra chuyện tổn hại đến mình nhưng trong tình huống bị Mạnh Bạch Chỉ dùng lực đẩy như vậy, Đường Tâm Nhan vẫn trực tiếp ngã xuống đất. “Cô chủ…” Thấy Đường Tâm Nhan bị ngã xuống, người giúp việc ở bên cạnh vội vàng chạy đến. “Cứu Tiểu Nghê.” Đường Tâm Nhan lo lắng nói. Sau khi người giúp việc đỡ cô ngồi lên ghế sofa mới lập tức đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ. “Cô Mạnh, mau thả cậu chủ nhỏ ra đi.” Sợ Mạnh Bạch Chỉ sẽ làm hại Tiểu Nghê một lần nữa nên người giúp việc không dám tùy tiện đến trước mặt cô ta mà chỉ có thể nhìn cô ta rồi nói với giọng đầy khẩn cầu. Trên mặt Mạnh Bạch Chỉ lộ ra một nụ cười đầy đắc ý. Cô ta không đánh Tiểu Nghê nữa mà lại ôm Tiểu Nghê vào lòng. “Nó là con của tôi, trước giờ vẫn luôn gọi tôi là mẹ, vậy nên tôi muốn đưa nó về ở với mình mấy ngày, qua mấy ngày nữa đợi đến lúc tâm trạng tôi tốt hơn, tôi sẽ trả thằng bé lại.” Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì ôm Tiểu Nghê đi ra cửa. “Không thể được, cô không thể đưa Tiểu Nghê đi được.” Thấy Mạnh Bạch Chỉ ôm đứa bé, Đường Tâm Nhan vội vàng ngăn cô ta lại. “Tôi không thể được? Tại sao tôi lại không thể được?” Đối diện với sự ngăn cản của Đường Tâm Nhan, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ càng trở nên khó coi hơn. “Con không muốn đi với mẹ, con muốn ở lại bên cạnh cô.” Tiểu Nghê đột nhiên lớn tiếng hét lên, Mạnh Bạch Chỉ ôm quá chặt khiến cậu bé vô cùng khó chịu. Cậu bé không ngừng làm loạn trên người Mạnh Bạch Chỉ, đánh đá cô ta. Điều này càng khiến cho Mạnh Bạch Chỉ tức giận hơn, cô ta lại mạnh mẽ đánh vào lưng cậu bé một lần nữa. Lần này Mạnh Bạch Chỉ gần như đã dùng hết sức lực của bản thân nên lúc bàn tay của cô ta đánh lên người Tiểu Nghê, Tiểu Nghê đã hét lên đầy đau đớn. Thấy gương mặt nhỏ của Tiểu Nghê tủi thân vì bị đau, Đường Tâm Nhan vô cùng đau lòng. “Cô Mạnh, cô mau thả Tiểu Nghê xuống đi. Nếu cô còn không thả Tiểu Nghê xuống thì đừng trash tôi không khách sáo với cô.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đôi mắt hạnh sáng chói của cô lộ rõ một tia sáng đầy sắc bén. “Ha… ha…” Nghe lời uy hiếp của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ bật cười haha.”Ngược lại tôi lại muốn biết, cô muốn không khách sáo với tôi như thế nào đó?” Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, trực tiếp gọi bảo vệ đến. “Đứng lại.” Thấy bảo vệ đang đi về phía cô ta theo mệnh lệnh của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên lớn tiếng hét lên, cô ta đặt Tiểu Nghê xuống đất. Ngay lúc Tiểu Nghê muốn chạy đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay của Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên… đột nhiên bóp cổ cậu bé. “Mạnh Bạch Chỉ, cô điên rồi sao?” Thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan tái mẹt vì bị dọa sợ, suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Mạnh Bạch Chỉ càng gia tăng sức lực trong tay. “Đúng thế, tôi điên rồi đấy, nhưng là do cô ép tôi điên. Mãi đến gần đây tôi mới biết, chuyện tôi bị mất tích là hoàn toàn do một tay bố cô làm. Nếu không phải vì ông ta, sao tôi có thể chia tay với A Lãnh? Làm sao có sự xuất hiện của cô được? Đường Tâm Nhan, cô đã cướp đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về tôi, hạnh phúc của tôi, người đàn ông của tôi.” Mạnh Bạch Chỉ càng nói càng phẫn nộ, hai tay đặt trên cần cổ đứa bé cũng càng ngày càng dùng lực hơn. Thấy bộ dạng sắc mặt Tiểu Nghê tái nhợt vì ngộp thở, Đường Tâm Nhan lo lắng tới mồ hôi đầm đìa. “Cô muốn như thế nào? Nói điều kiện của cô, tôi… tôi đều đồng ý với cô.” Đường Tâm Nhan lo lắng nói, chỉ cần có thể giúp Tiểu Nghê được bình an, cô có thể làm bất kì chuyện gì. “Cô… thật sự sẽ đồng ý với tôi sao?” Sự thỏa hiệp của Đường Tâm Nhan khiến Mạnh Bạch Chỉ gần như thấy được hy vọng. “Tôi sẽ… tôi đều đồng ý với cô, chỉ cần cô tha cho Tiểu Nghê thôi.” Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu xin Mạnh Bạch Chỉ, cô thật sự sợ Mạnh Bạch Chỉ điên khùng sẽ làm ra chuyện gì làm hại đến Tiểu Nghê. “Tôi muốn cô… lập tức thu dọn đồ đạc của tôi rồi cút ra khỏi biệt thự này cho tôi, hơn nữa từ nay về sau, cô cũng không được lại gần A Lãnh nữa.” Sau khi Mạnh Bạch Chỉ thấy sự nhu nhược của Đường Tâm Nhan, trên mặt cô ta lộ rõ nụ cười đắc ý. Thấy sắc mặt Tiểu Nghê trắng bệch, Đường Tâm Nhan không hề có chút do dự nào. “Được, tôi đồng ý với cô, tôi lập tức rời đi.” Cô không còn cách nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn Mạnh Bạch Chỉ bóp chết được trẻ còn đang sống sờ sờ như vậy được, nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể dối lòng mà đồng ý với yêu cầu vô lý của Mạnh Bạch Chỉ. “Bây giờ cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, ngay lập tức.” Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu. “Được, tôi đi, tôi lập tức… đi.” Mặc dù không nỡ, nhưng… nhưng trong tình huống không còn cách nào khác này, đặc biệt là trong tình huống sắc mặt Tiểu Nghê càng ngày càng trắng bệch thì Đường Tâm Nhan chỉ có thể xoay người đi ra cửa. “Vợ à, em muốn đi đâu vậy?” Giọng nói trầm thấp và tràn đầy từ tính của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan. “Anh… Sao anh lại về?” Thấy Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. “Cô gái ngốc, nếu anh không về thì có phải là em muốn rời khỏi chỗ này không? Anh không có quá nhiều thời gian để truy lùng cô vợ đào tẩu của mình đâu.” Mặc Trì Úy hôn lên trán Đường Tâm Nhan một cái, sau đó đôi mắt đen nhánh như chim ưng mới rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ. “A Lãnh, em mới là người phụ nữ có thể mang lại hạnh phúc cho anh.” Thấy Mặc Trì Úy trở về, Mạnh Bạch Chỉ rất vui vẻ, rất hưng phấn, nhưng… nhưng khi thấy việc đầu tiên Mặc Trì Úy làm sau khi trở về là hôn Đường Tâm Nhan. Điều này khiến cô ta vô cùng tức giận, sự tàn nhẫn trong mắt càng trở nên dày đặc hơn. “Chồng ơi, cứu Tiểu Nghê đi.” Đường Tâm Nhan nhắc nhở. “Bỏ đứa nhỏ ra.” Mặc dù chỉ có 4 chữ ngắn gọn thôi nhưng giọng nói như phát ra từ nơi sâu thẳm của địa ngục khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy. “Em…” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy khiến Mạnh Bạch Chỉ hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Nghê là con bài cuối cùng của mình, cho dù có sợ hãi thì hai tay của cô ta vẫn bóp cổ Tiểu Nghê như cũ. “Mạnh Bạch Chỉ, đây là cô muốn ép tôi sao?” Mặc Trì Úy từng bước từng bước đi về phía Mạnh Bạch Chỉ, mỗi một bước anh lại gần Mạnh Bạch Chỉ đều có thể cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra trên người anh, từng bước từng bước lại gần cô ta. “A Lãnh, em thật sự yêu anh mà, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Để anh phải buông bỏ tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta cơ chứ? Em có chỗ nào không bằng người phụ nữ hèn hạ này chứ?” Nghĩ đến việc Đường Tâm Nhan có thể sống hạnh phúc bên cạnh Mặc Trì Úy, sự thù hận trong mắt Mạnh Bạch Chỉ càng mạnh mẽ hơn. “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là người phụ nữ mà tôi muốn bảo vệ cả đời này, còn cô… đã là quá khứ của tôi rồi. Bạch Chỉ, đừng ép tôi phải ra tay làm hại đến cô. Cô nên biết rằng, sau khi cô hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, tôi không muốn làm chuyện gì làm tổn thương đến cô. Bằng không chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã từng làm cũng đủ để cô nhận được một bài học rồi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]