Chương trước
Chương sau
Đường Tâm Nhan vốn định rời đi, nhưng khi thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Đường Vũ Nhu thì cô lại đổi ý.
Cô nở nụ cười thật tươi rồi khoác tay Mặc Trì Úy đi đến vị trí mà trước kia họ thường ngồi.
Còn về Đường Vũ Nhu bên cạnh, Đường Tâm Nhan làm bộ như không hề nhìn thấy, không hề để tâm chút nào. Xem cô ta như không khí, mà còn là loại không khí có cũng được mà không có cũng được.
Đường Vũ Nhu nhìn cảnh tượng Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy dịu dàng nhìn nhau thì ngọn lửa đố kỵ trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ hơn, nhưng vì có sự có mặt của Mặc Trì Úy ở đây, cô ta không dám tùy tiện đến trước mặt họ.
Mãi đến khi Mặc Trì Úy cầm điện thoại rời đi, Đường Vũ Nhu mới dám đi về phía Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, cô đây là có ý gì? Không nhìn thấy người chị gái là tôi đây à?” Bị Đường Tâm Nhan coi thường như vậy, Đường Vũ Nhu tức giận chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Chị gái?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, một nụ cười rạng rỡ thoáng qua đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.
“Cô có xem tôi là em gái sao? Xin lỗi, người chị như cô, tôi… không cần. Chúng tôi sắp dùng bữa rồi, xin cô đi cho, tôi không muốn vì sự tồn tại của cô mà ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của tôi với chồng tôi.”
Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói, một nụ cười vui vẻ rạng rỡ hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô…”
Bị Đường Tâm Nhan coi thường đã khiến cho sắc mặt của Đường Vũ Nhu trở nên rất khó coi rồi. Bây giờ lại nhìn thấy cô vui vẻ ở bên cạnh Mặc Trì Úy, khoảng thời gian gần đây cô ta lại xảy ra mâu thuẫn với Phó Tư Thần nữa nên tâm trạng của Đường Vũ Nhu cực kì xấu, cực kì ghen tị.
“Đường Tâm Nhan, cô bớt cố làm ra vẻ ở đây đi. Cô với Mặc Trì Úy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Theo tôi biết, anh ta sớm đã quên cô rồi, hơn nữa anh ta còn có một cô vợ chưa cưới tên là Mạnh Bạch Chỉ nữa. Không lâu nữa đâu Đường Tâm Nhan cô sẽ là người phụ nữ bị anh ta đuổi ra khỏi cửa mà thôi.”
Lúc nói xong câu này sắc mặt Đường Vũ Nhu vô cùng đắc ý.
Đối với những lời trào phúng phát ra từ miệng của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ chút nào. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.
“Có phải mấy ngày gần đây cuộc sống của cô với Phó Tư Thần không vui vẻ gì mấy không?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên mở miệng hỏi.
Cô ta hỏi mình như vậy là có ý gì chứ? Lẽ nào cô ta đã biết mình với Phó Tư Thần đang chiến tranh lạnh rồi sao? Không, không thể để cô ta biết được, không cần biết là đang ở đâu nhưng mình phải mạnh mẽ hơn cô ta, tuyệt đối không thể để người phụ nữ hèn hạ Đường Tâm Nhan này xem chuyện cười của mình được.
Đường Vũ Nhu nghĩ tới đây thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười dễ thương.
“Sao có thể được chứ? Anh ấy đối xử với chị tốt đến mức khiến em phải ghen tị đấy. Sẽ không có chuyện không vui vẻ gì xảy ra giữa bọn chị đâu. Ngược lại là em đó, Đường Tâm Nhan, chị thật sự rất thông cảm với em, còn có cái bụng to như vậy sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Chị tin những ngày tháng của em sau khi đứa bé được sinh ra chắc chắn sẽ rất thê thảm. Nhưng vì là chị gái của em nên chị vẫn sẽ giúp đỡ em, dựa vào sắc đẹp của em muốn tìm một người đàn ông muốn em cũng không phải là không thể đâu.”
Đường Vũ Nhu nhìn Đường Tâm Nhan từ trên xuống dưới.
“Chị gái đây quen biết rất nhiều đàn ông trong tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nếu em cần thì chị có thể giới thiệu đàn ông cho em. Đương nhiên rồi, dựa vào nhan sắc của em, những cậu chủ con nhà giàu trẻ trung sẽ không coi trọng em đâu, ngược lại là những lão già mập mạp có thể sẽ cho em cơ hội đó.”
“A…” Nghe Đường Vũ Nhu càng nói càng quá đáng, hai tay của Đường Tâm Nhan đập mạnh xuống bàn.
“Đường Vũ Nhu, vì tôi đã từng gọi cô là chị gái nên tôi có thể không tính toán đến việc cô dụ dỗ Phó Tư Thần lên giường khi tôi với anh ta vẫn còn hôn ước. Nhưng nếu như cô còn dám nói năng xằng bậy nữa thì tôi sẽ… xé miệng cô đấy.”
Đôi mắt phượng của Đường Tâm Nhan lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, híp lại đầy nguy hiểm.
“Cô… cô dám sao?”
Thấy Đường Tâm Nhan dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình, Đường Vũ Nhu tức chết đi được.
“Người phụ nữ của tôi, có gì mà cô ấy không dám làm.”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa tràn đầy từ tính của Mặc Trì Úy chậm rãi vang lên.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mặc Trì Úy, Đường Vũ Nhu không khỏi hoảng loạn.
“Giám đốc Mặc, theo như tôi biết thì hôn ước của anh với người phụ nữ này sắp kết thúc rồi, thật sự muốn chúc mừng anh.”
Đường Vũ Nhu xoay người lại, vô cùng quyến rũ nhìn Mặc Trì Úy. Nếu không phải cô ta đang mang thai đứa con của Phó Tư Thần thì cô ta thật sự sẽ nghĩ cách để biến người đàn ông ưu tú như Mặc Trì Úy thành người đàn ông của mình.
Con ngươi đen láy của Mặc Trì Úy híp lại đầy nguy hiểm, chỉ có sự lạnh lẽo trong mắt thôi.
Ánh mắt lạnh lẽo kia đột nhiên nhìn vào người Đường Vũ Nhu khiến cô ta bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
“Gọi điện thoại xong rồi sao? Có chuyện gì gấp không?” Thấy Đường Vũ Nhu chỉ mới nhìn ánh mắt thôi đã bị dọa sợ đến toàn thân phát run, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu.
Một người phụ nữ chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, diễu võ dương oai.
“Cũng không có chuyện gì to tát đâu. Nếu em muốn đuổi người cho trống bớt chỗ thì anh có thể yêu cầu quản lý của nhà hàng đuổi những người làm mất hứng ăn uống của chúng ta đi.”
Mặc Trì Úy đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, khẽ nói.
Đuổi người cho trống bớt chỗ? Người làm mất hứng ăn uống, là chỉ mình sao?
Nghe Mặc Trì Úy nói những lời này, sắc mặt Đường Vũ Nhu càng trở nên khó coi hơn. Tốt xấu gì cô ta cũng là người phụ nữ của Phó Tư Thần, địa vị của anh ta ở trên thương trường cũng có chỗ đứng nhất định. Một khi để mọi người biết được chuyện cô ta bị đuổi ra khỏi nhà hàng chắc chắn sẽ rất mất mặt.
“Đề nghị này cũng có thể suy nghĩ một chút đó.”
Đường Tâm Nhan cười nói, giọng nói dịu dàng như được bôi một lớp mật ong khiến người khác ngọt ngào tới tận đáy lòng.
Mặc Trì Úy vẫy tay, mới vừa bỏ tay xuống thì quản lý của nhà hàng đã lập tức chạy đến trước mặt anh. Trên mặt còn mang theo một nụ cười kính cẩn lễ phép nữa.
“Giám đốc Mặc, có chuyện gì cần căn dặn sao?”
Ánh mắt của Mặc Trì Úy hướng lên người Đường Vũ Nhu.
“Sự xuất hiện của một vài người làm phiền đến người phụ nữ của tôi dùng bưa, tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
Nghe lời căn dặn của Mặc Trì Úy, quản lý lập tức gọi bảo vệ của nhà hàng tới.
“Cô, mời cô rời khỏi đây.”
Sự đuổi khách của bảo vệ khiến Đường Vũ Nhu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Tôi là… Tôi là người phụ nữ của Phó Tư Thần đấy, mấy người lại dám đuổi tôi đi sao? Người đàn ông của tôi có thể khiến nhà hàng này biến mất khỏi thế gian này bất cứ lúc nào đó.”
Ánh mắt của Đường Vũ Nhu nhìn thẳng vào quản lý, lúc này thái độ ngạo mạn của cô ta mới được thể hiện rõ ràng.
“Xin lỗi, cho dù cô là người phụ nữ của Phó Tư Thần đi nữa thì hôm nay cô cũng nhất định phải rời khỏi đây, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, nhà hàng chúng tôi cũng sẽ không cho phép cô vào nữa.”
Quản lý lạnh lùng nói, không hề quan tâm đến thái độ ngạo mạn của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu tức chết đi được, nhưng cô ta không có cách nào để hạ được những tên bảo vệ trước mặt này được. Đôi mắt phượng lạnh như băng của cô ta mạnh mẽ nhìn thẳng vào người Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, không bao lâu nữa đâu cô sẽ bị người đàn ông này đá đi, tôi đợi xem trò cười của cô.” Đường Vũ Nhu nói xong câu này thì xoay người đi về phía cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.