Chương trước
Chương sau
Mặc dù đã qua vài ngày rồi, nhưng vết thương đó vẫn khiến cô nhìn thấy mà đau lòng. Cô không thể tưởng tượng được lúc đó anh đã đau như thế nào.
Đôi mắt cô mờ đi, hơi thở thắt lại trong vô thức. Anh bị thương rất nặng nhưng cô lại không hề biết gì. Lại còn tưởng rằng anh ngoại tình với Kiều Phi Nhi, phản bội cuộc hôn nhân của hai người. Cô thật đáng chết mà.
Thấy cô đang nức nở nghẹn ngào, Mặc Trì Úy nhanh chóng mặc áo cài cúc: “Đều qua rồi, không sao đâu, em đừng khóc.”
Trái tim Đường Tâm Nhan vẫn đang thắt chặt, cảm giác đó khó chịu vô cùng.
Cô dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh, nghẹn ngào hỏi: “Là vết thương tai nạn xe vào tối hôm đó sao?” Nhưng nhìn miệng vết thương như là bị bỏng.
Lòng bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy ôm lấy khuôn mặt đẫm lệ của cô, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt nơi khóe mi, trầm giọng nói: “Anh Bưu đặt bom hẹn giờ ở chỗ chiếc nhẫn Hồng Ngọc, tôi vì cứu Tiêu Dực nên mới bị thương.”
Đôi mi dài đẫm sương của Đường Tâm Nhan run lên, bờ môi run rẩy kịch liệt: “Mặc Trì Úy, sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
“Đồ ngốc, em là vợ của tôi, không tốt với em thì tốt với ai?”
“Nhưng anh không yêu tôi.”
Mặc Trì Úy hôn lên hàng mi trấn cổ đầy yêu thương: “Nếu không phải em suốt ngày nhắc đến chuyện ly hôn với chia tay, tôi sẽ yêu em.”
Cái gì gọi là anh sẽ yêu cô? Yêu là yêu, không yêu là không yêu, làm gì có chuyện sẽ yêu?
Nhưng cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, bàn tay nhỏ bé vuốt ve vết thương trên lưng anh: “Anh còn đau không?”
Mặc Trì Úy trước đây còn từng trúng đạn, suýt thì mất mạng. Cuộc đời anh trong dĩ vãng, bị thương là chuyện như cơm bữa nên anh không cảm thấy vết thương ở lưng đau đến mức nào hay đau không thể chịu đựng được.
Nhưng cô gái trước mặt anh thì khác, cô chưa từng trải qua thế giới đẫm máu, chém chém giết giết, nên nhìn thấy anh bị thương, cô sẽ cảm thấy khó chịu, áy náy và tự trách bản thân. Vậy nên, anh không muốn cho cô biết.
“Không đau.”
Đường Tâm Nhan trừng lớn hai mắt nhìn anh: “Vết thương nghiêm trọng như vậy, làm sao lại không đau chứ?”
Hôm nay cô lăn xuống sườn núi cánh tay chỉ bị xước xát nhẹ mà cô đau đến nỗi tim run cả lên.
“Người anh làm bằng thép à?”
“Cô bé ngốc, đàn ông bị thương chẳng đáng là gì.”
Đường Tâm Nhan nhìn dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh, trong lòng cô trào dâng nhiều cảm xúc khó tả. Cô thương anh, nhưng anh lại chỉ coi vết thương này chẳng là gì, không đáng nhắc đến. Trước đây, anh rốt cuộc đã trải qua những chuyện như thế nào?
“Tôi thấy vết thương vừa mới kết vảy. Sao anh không nằm viện thêm vài ngày nữa?”
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghĩ đến việc không trả lời điện thoại của anh, cô giơ tay muốn tát vào mặt mình.
Mặc Trì Úy vội vàng ngăn động tác của cô lại, ánh mắt tối sầm, khuôn mặt góc cạnh trở nên sắc bén: “Em làm gì vậy?”
“Tất cả đều do tôi không tốt, nếu không phải do tôi, anh sẽ không bị thương.”
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị anh ôm chặt vào lòng. Trong tích tắc, cô ôm lại vòng eo gầy săn chắc của anh. Tựa trên ngực anh, cô lặng lẽ rơi nước mắt, anh cũng không nói thêm gì nữa, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai run rẩy của cô.
Mãi đến khi cô khóc ướt một mảnh áo của anh, tâm trạng cô mới từ từ ổn định, nâng đôi mắt sưng đỏ lên, cô thì thào nói: “Mặc Trì Úy, em đói rồi.”
“Được, em đi thay quần áo trước đi đã.”
Đường Tâm Nhan bước vào phòng tắm, nhìn cô gái trong gương đang khóc xấu tới nỗi ma chê quỷ hờn, cô cắn chặt môi. Nếu trong tương lai, anh muốn bất cứ điều gì ở cô, cô nhất định sẽ cho anh hết.
Chỉ là cô không ngờ rằng thứ anh muốn sau này lại hoàn toàn làm cô tan nát cõi lòng, khiến con tim cô chết lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.