Chương trước
Chương sau
Ngay khi cô nghĩ anh sẽ không nói nữa và cô định cúp máy, anh lại nhẹ nhàng nói: “Khi nào xong việc hãy gọi cho anh.”
Nhìn thấy Phượng Cừ đang tiến về phía mình, cô thản nhiên trả lời: “Có khả năng sẽ rất muộn, anh đi làm việc của anh, em đi cùng Diệp Nhiễm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô đẩy cửa xe, nhìn Phượng Cừ đẹp trai như tranh đứng trước xe, cô lễ phép chào hỏi: “Thầy Phượng.”
Phượng Cừ dù tuổi tác không lớn nhưng anh ấy đã là một diễn viên nổi tiếng và là hình mẫu đáng học hỏi trong lòng của Đường Tâm Nhan. Vì vậy gọi anh ấy một tiếng “thầy” cũng không quá.
Phượng Cừ đút tay vào túi quần và bướng bỉnh nhìn cô gái gọi mình là thầy giáo trước mặt.
Cô hầu như không thích trang điểm lắm, vào tổ thường thì đầu óc tươi tỉnh, sạch sẽ, không như những nữ diễn viên khác, không biến mình thành yêu quái thì không được ra ngoài.
“Gọi thầy gì cơ? Gọi tôi là anh Cừ giống như mọi người là được rồi.”
“Cái này…”
“Cái gì mà cái, mọi người đều ở trong một tổ diễn viên, bất kể trình độ như thế nào, mấy ngày nay tôi đều quan sát thấy màn trình diễn của cô rất tốt và rất có tiềm năng, có thể sẽ trở thành thế hệ nữ diễn viên mới trong tương lai ”
Nghe nói Phượng Cừ không bao giờ khen người ta một cách dễ dãi, miệng anh ấy tệ đến mức Đường Tâm Nhan hai ngày trước đã nghe anh ấy bình luận về Giang Na Nhi một cách tiêu cực.
Đường Tâm Nhan rất phấn khích và vui mừng khi nhận được sự đánh giá cao như vậy từ một người khó tính như Phượng Cừ nên đôi mắt đen trắng mơ màng của cô không khỏi cong lên: “Cảm ơn thầy Phượng đã khen ngợi.”
“Còn gọi là thầy?”
“À vâng, anh Cừ.”
Cả hai chờ chốc nữa có một cảnh kịch diễn với nhau, thế là cùng nhau bước vào đoàn phim, trên đường đi, thảo luận về kịch bản, nói cười rôm rả.
Đường Tâm Nhan là thế này, cho dù cô có giấu bao nhiêu tâm tư đi chăng nữa, chỉ cần liên quan đến công việc, cô sẽ dốc hết tâm sức để đặt chuyện cá nhân sang một bên.
Phóng viên nấp đằng xa đã bấm máy và chụp được cảnh cả hai đang nói cười vui vẻ vào ống kính.
Trong làng giải trí, việc bị paparazzi chụp lén là chuyện thường.
Vì vậy, khi Đường Tâm Nhan quay xong cảnh diễn của cô với Phượng Cừ, cô không ngạc nhiên khi thấy những bức ảnh nói cười của cô với Phượng Cừ được lan truyền trên mạng.
Những tin tức lá cải này, vài ngày là chìm xuống.
Một bệnh viện tư nhân.
Tiêu Dực gỡ băng gạc sau lưng Mặc Trì Úy kiểm tra vết thương, anh gật đầu: “Hồi phục không tệ, có thể xuất viện, nhưng mỗi ngày đều phải bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Nói xong, nhìn thấy Mặc Trì Úy mím chặt bờ môi mỏng của mình, đưa tay ra lay lay trước mắt: “Tổng giám đốc Mặc, anh trả lời tôi rồi à?”
Mặc Trì Úy vẫn im lặng như cũ.
“Không phải là bởi vì những scandal trên mạng giữa Tâm Nhan và nam diễn viên đẹp trai kia chứ?”
Khuôn mặt vô cảm như bức tượng điêu khắc của anh cuối cùng cũng có phản ứng, anh nheo mắt nhìn Tiêu Dực: “Scandal gì?”
Nhìn thấy phản ứng của anh, Tiêu Dực mỉm cười gãi gãi mái tóc ngắn của anh: “Cái này à, chỉ là chuyện phiếm.”
Mặc Trì Úy cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bấm vào trang Weibo mà anh đã tải xuống cách đây không lâu.
Ngay khi anh bấm vào xem, những thông tin nóng hổi về cô vợ bé bỏng của anh và nam diễn viên trẻ điển trai Phượng Cừ hiện lên đầu tiên. Nhấp vào bức ảnh, nhìn thấy hai người đang nói cười bên nhau, ánh mắt Mặc Trì Úy hiện lên vẻ âm trầm và u ám.
Dừng lại một trong những bức ảnh Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cừ và mỉm cười, cô nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đôi mắt tập trung và sáng rực khiến khuôn mặt anh dần dần trầm xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.