Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Thi Vân Hân thành thật gật đầu, nói: “Con và chú Đường ở cùng một chỗ, mẹ, có vấn đề gì sao?”
Ở cùng một chỗ, còn hỏi có vấn đề gì sao? Ba Thi tức giận từ trên ghế sofa đứng dậy, nện một cái tát xuống mặt con gái, nổi giận mắng: “Vậy con còn ra thể thống gì, một cô bé ở cùng một người đàn ông lớn tuổi, nếu như truyền ra ngoài thì nhà chúng ta còn mặt mũi nào tồn tại?”
Tiếng cái tát vang dội quanh quẩn quanh đại sảnh, Thi Vân Hân sờ gò má đau đớn, Tô Đậu bị cái tát này dọa sợ co rúm người không dám bước gần về phía trước nửa bước, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt uy nghiêm đang nổi giận.
“Vân Hân…” Mẹ Thi thấy con gái bị đánh, ngực đau đớn.
“Từ hôm nay trở đi, không được bước ra khỏi cửa nhà này nửa bước, nếu như khăng khăng làm theo ý mình, ba sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con!”
“Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, ai thèm!”
Nói xong Thi Vân Hân lập tức chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa khóc, Tô Đậu muốn đuổi theo cuối cùng lại bị ông Thi ngăn cản, ông kéo tay Tô Đậu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mình, vợ chồng nhà họ Thi nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn qua ông cụ, “Ba, thật sự không còn cách nào khác sao?”
“Người ta không thể không có nó, ta còn cách nào khác sao?” Ông cụ Thi tức giận nói, lúc đối diện với Tô Đậu vẻ mặt hơi dịu xuống một chút, “Đậu Đậu, bình thường ông nội Thi đối xử với cháu như cháu gái ruột, lần này cháu phải giúp ông nội!” Thì ra ngăn Tô Đậu không cho đuổi theo Thi Vân Hân là có mục đích khác, điều này làm Tô Đậu không hiểu vì sao, cô là một cô gái, có năng lực gì giúp đỡ?
“Xin ông nội Thi nói, nếu như Đậu Đậu có khả năng giúp thì nhất định sẽ giúp ạ.” Mặc dù Tô Đậu cô không có năng lực, nhưng chú hai có, không phải sao?
Ông nội Thi thở dài một hơi, nói: “Cháu cũng biết tình hình tài chính nhà ông nội rồi đó?”
“Đậu Đậu biết rõ!” Tô Đậu chờ ông cụ Thi nói tiếp.
“Ba nuôi cháu cho một tấm danh thiếp, nhưng người kia chỉ muốn cô bé Vân Hân, Vân Hân không chịu, cháu giúp ông nội nói mấy lời trước mặt ba nuôi cháu, bảo người kia bỏ ý định muốn có Vân Hân trong đầu được không?”
Sau khi Tô Đậu nghe, ra vẻ đã hiểu rõ, cô gật đầu đồng ý, sau đó rời khỏi nhà họ Thi, về đến nhà đã hơn 6h tối rồi, Thi Cảng Bác ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh giọng hỏi, “Chạy đi đâu vậy?” Cô bé này thực sự muốn gây phiền toán cho anh!
“Em và Vân Hân về nhà cũ, chú còn đánh Vân Hân một bạt tai.” Tô Đậu quỳ gối giữa hai chân chú hai Thi, ngón tay vẽ vòng tròn, kể lại chuyện đã xảy ra ở nhà họ Thi.
Sắc mặt Thi Cảng Bác âm u nghiêm nghị lắng nghe, mãi đến khi Tô Đậu nói tới trọng điểm, hơi thở trên người gần như có thể đóng băng Tô Đậu, Tô Đậu sợ run cả người, nói tiếp, “Em thấy ông nội buồn rầu như vậy, chú hai, anh giúp đỡ ông ấy đi, nói thế nào ông ấy cũng là ba anh, ông ấy cũng là ông nội hờ của em nữa, anh nói có đúng không?”
Thi Cảng Bác không nói gì, khiến trái tim Tô Đậu nhảy dựng lên, “Chú hai, anh nói một câu đi.”
“Anh có thể không giúp sao?” Thi Cảng Bác lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài nói, xoay người lấy điện thoại ra, Thi Cảng Bác gọi tới một dãy số, bên kia vang lên vài tiếng mới chậm rãi nhận máy, “Nói!”
“Đừng có chủ ý lên cô bé kia, nó là hoa đã có chủ rồi.” Thi Cảng Bác cũng nói thẳng, đối phương sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý, giọng luyến tiếc, nói: “Thật đáng tiếc, tôi còn muốn tìm Lolita để chơi đùa đấy.”
“Cô ấy ở bên cạnh?”
“Ừ!” 
“Tôi nói cậu như đứa bé ba tuổi, còn yêu Lolita như vậy, nếu không, tôi nghĩ cách giúp cô ấy biến thành Lolita, sao?”
“Được! Tôi không có chủ ý với cô ấy, nói đi, có chuyện gì khiến cậu gọi điện thoại tới?” Cuối cùng người đàn ông bên kia thỏa hiệp, không chọc Thi Cảng Bác nữa, sợ cậu ta thật sự đổi vợ mình thành Lolita, không phải anh ta sẽ khổ sở sao?
“Thu mua Thi thị thế nào rồi?”
“Ông cụ nhà cậu còn đang suy nghĩ, có thể vì tôi đã trêu đùa, ông tưởng là thật.”
“……”
Thi Cảng Bác hết chỗ nói, người đàn ông này đã một bó tuổi, còn tìm một ông già ra làm trò cười, thật sự không sợ có một ngày đá trúng sắt sao?
“Thảo hợp đồng đi, tôi tới thu mua!” Người đàn ông nghe mấy lời này của Thi Cảng Bác, trực tiếp cười ha ha, đó là cầu còn không được, công ty cũng có một nửa cổ phần của cậu ta, không thể để anh ta vất vả được!
“Được, tôi muốn nghỉ phép nửa năm, gấp rút giành thời gian tạo người, chị dâu cậu vừa nghỉ giải lao một thời gian, sau đó đòi đi ra ngoài làm việc.”
“….”
Khóe miệng Thi Cảng Bác co giật, rồi ấn nút tắt máy, Tô Đậu kéo ống tay áo chú hai Thi, hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi? Người kia đồng ý sao?”
“Ừ, ngày mai em và ông cụ đến công ty này.” Thi Cảng Bác đưa cho Tô Đậu một tấm danh thiếp, trên mặt in tên công ty, địa chỉ, phương thức liên lạc, “Vậy còn anh? Không phải ngày mai nghỉ sao?”
“Trường học có một số việc phải xử lý.” Thi Cảng Bác trả lời qua loa, rõ ràng có việc che giấu cô, nhìn qua tấm lưng rộng lớn, động vật đơn bào Tô Đậu vắt hết óc ra sức suy nghĩ, cũng không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào, cuộc nói chuyện vừa rồi, cô nghe nội dung chú hai nói chuyện, giọng điệu như ra lệnh….
A, chú hai là người điều hành tập đoàn đế quốc kia?
Thi Cảng Bác đưa Tô Đậu đến giữa sườn núi Dương Minh Sơn trước rồi mới quay xe trở về, nhưng hướng đi không phải là về phía trường học, mà là đi về phía nam đường Thạch Thành bên cạnh đó; Tô Đậu vào nhà họ Thi, lúc sắp tới nhà chính, ông cụ Thi đang luyện Thái Cực quyền, người giúp việc đi ra nhìn thấy Tô Đậu, lên tiếng chào hỏi.
“Cô Tô, ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ!” Chú hai nuôi miệng cô thành kén ăn rồi, ăn cái gì cũng đều muốn chú hai làm cho cô ăn, căn bản bây giờ Tô Đậu không thích ăn sáng ở bên ngoài. Lúc trước khi còn ở nhà chú, có đôi khi không kịp ăn sẽ giải quyết bữa sáng ở chỗ gần trường học, bây giờ chú hai dậy sớm hơn cô để làm đồ ăn sáng, mấy món ăn cũng khác nhau, cho nên cô vô cùng thích chú hai làm đồ ăn sáng.
Động tác Thái Cực quyền cuối cùng của ông cụ Thi chầm chậm lại, người giúp việc thấy vậy đưa khăn mặt tới, ông cụ Thi lau mặt, tươi cười hỏi: “Vào nhà ăn sáng cùng ông nội!”
“Dạ!” Ông cụ yêu cầu, Tô Đậu chưa bao giờ biết từ chối, nếu như ông nội mình dễ nói chuyện như ông nội Thi, cô hẳn là rất vui vẻ hạnh phúc, nghĩ đến ông cụ cứng rắn kia, Tô Đậu không tự chủ thở dài một hơi, ông cụ Thi nghe thấy, lên tiếng quan tâm hỏi: “Sao thở dài rồi? Tiểu tử thối kia bắt nạt cháu có phải không?”
Tiểu tử thối? Ông nội Thi chỉ tiểu tử thối là chú hai sao? Tô Đậu cười hì hì, cũng vui vẻ: “Ông nội, chú hai không bắt nạt cháu, chú ấy rất thương cháu!”
“Vậy là tốt rồi, nếu không ông nội sẽ lo lắng khi giao cháu cho nó!”
“Ông nội!”
Ông cụ Thi khụ một tiếng, hạ yết hầu nói: “Là ông nội ghét tiểu tử thối kia đoạt cháu đi, ông nội không phục cho nên nhiều khi gây khó khăn, lúc còn trẻ ông nội không chăm sóc tốt cho nó, tình cha con tự nhiên phai nhạt, có đụng chạm là chuyện bình thường.” Haizzz, đều là do tính tình anh nóng nảy, nếu như chịu cúi đầu thì quan hệ ba con sao có thể cứng nhắc như vậy!
Quan trọng nhất là, ông cụ Thi không biết cách ở chung với trẻ con, khiến mất đi nhiều thứ!
“Ông nội đừng bi quan, cháu tin ba con ông nhất định có thể sống chung hòa thuận, cùng nhau vui vẻ.” Lời Tô Đậu nói làm ông cụ Thi yên tâm, bữa ăn sáng này có khẩu vị hơn tất cả những bữa ăn sáng khác. Tô Đậu chờ ông cụ Thi ăn xong bữa sáng, nói: “Ông nội, nhanh thay quần áo đi ra ngoài, cháu dẫn ông tới một nơi.”
“Chỗ nào?” Cô bé này thần thần bí bí khiến ông cụ rất tò mò, ông cụ Thi nghe lời trở về phòng thay quần áo đi ra ngoài, sau đó gọi lái xe, Tô Đậu nói địa chỉ cho chú Tường lái xe, chạy về phía mục tiêu đã định.
Một tiếng sau, xe dừng trước một cao ốc nguy nga lộng lẫy, Tô Đậu xuống xe, cẩn thận dìu ông cụ Thi xuống, ông cụ Thi không tự chủ quay đầu nhìn bảng hiệu màu vàng kim, trong lòng không tránh khỏi như bị thứ gì đó chạm vào, trái tim có chút buồn bực.
Tô Đậu dìu ông cụ Thi vào đại sảnh, sau đó nói với cô nhân viên tiếp tân, cô nhân viên chỉ vào thang máy phía trước đi thẳng lên lầu 16, cô thư ký đang chờ Tô Đậu không dám chậm trễ, dìu ông cụ Thi vào thang máy ấn lên tầng 16. Thang máy đinh một tiếng dừng lại, hai bên cánh cửa trái phải tách ra, cô thư ký đang chờ ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, “Là Thi lão tiên sinh, cô Tô đúng không?”
“Đúng!”
“Tổng giám đốc chúng tôi đang chờ ở văn phòng, mời hai vị đi bên này.” Cô thư ký dẫn hai người đi tới phòng tổng giám đốc, gõ cữa, bên trong truyền tới giọng trầm thấp, “Mời vào!”
Cô thư ký mở cửa ra, nghiêng người cung kính nói, “Thi lão tiên sinh, cô Tô, mời vào!” Tô Đậu và ông cụ Thi vào trong phòng tổng giám đốc, cô thư ký tiện tay đóng cửa lại, rồi mới đi tới phòng giải khát pha café.
“Phần hợp đồng thua mua Thi thị, xin xem lại một lần nữa, không có ý kiến gì thì ký tên đóng dấu!”
Người đàn ông mang mắt kính gọng vàng, bộ dạng thư sinh, che giấu khí phách độc đoán, tao nhã nói. Khi Tô Đậu nhìn thấy khuôn mặt cương nghị này thì mất mát chạy lên đầu, cô cho rằng chú hai là người điều hành công ty lớn này, thì ra là cô đã tính sai!
“Đàm tiên sinh, điều kiện kèm theo…” Tô Đậu ấp úng hỏi, người đàn ông đoán họ lo lắng thừa, cười nói: “Phần điều kiện kèm theo hợp đồng không thành lập, mời xem phần này trước!”
“Xin lỗi, tạm thời có việc, hợp đồng….” Cửa phòng tổng giám đốc bị mở ra, Thi Cảng Bác từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy hai người đã tới, không chút nào e dè, nói: “Hợp đồng đại khái đã được chỉnh sửa, không có bất kỳ điều kiện kèm theo nào, Thi lão tiên sinh xem qua không có ý kiến gì, thì mời ký tên đóng dấu, hợp đồng lập tức có hiệu lực.” Giọng điệu giải quyết công việc khiến lòng tự trọng của ông cụ Thi bị tổn thương, đáng tiếc, đến giờ phút này nào có lòng tự trọng nào cho ông nữa? Lòng tự trọng lại không thể làm cơm để ăn, đúng không?
Tiếng đập cửa lại vang lên, cô thư ký bưng khay vào, bên trong có mấy ly café đã pha xong, cô thư ký đặt từng cốc café lên trên bàn làm việc, rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Ngài xác định Đàm tiên sinh sẽ không có ý định với bé Vân nữa chứ?” Ông cụ Thi xem hợp đồng một lần, mức độ hài lòng đủ an ủi trái tim bất an của ông, nhưng nghĩ tới Đàm tổng này với giọng điệu ép buộc, muốn ông cụ Thi không lo lắng cũng khó. Thi Cảng Bác liếc qua đầy sỏ gây nên bộ dạng như không có việc gì, nói: “Hợp đồng lần này là con phụ trách, thu mua Thi thị cũng là con tiến hành, con có thể có chủ ý với cháu gái mình sao?”
Tô Đậu nghe được câu cuối cùng, cười xì một tiếng vui tươi hớn hở, bầu không khí nghiêm túc trong văn phòng lại bị Tô Đậu phá vỡ, Thi Cảng Bác đỡ trán, nhẹ giọng khiển trách, “Cô bé!”
“Có ạ!” Tô Đậu ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chú hai Thi, cười nịnh nọt kéo cánh tay chú hai Thi, bộ dạng này của Tô Đậu rất giống con mèo nhỏ nịnh chủ nhân, khiến Thi Cảng Bác vừa bực mình vừa buồn cười, từ trước tới giờ không có biện pháp nắm giữ cô!
Ông cụ Thi hừ lạnh một tiếng, rồi mới ký tên ở tờ hợp đồng cuối cùng, Thi Cảng Bác nhận lấy hai tờ hợp đồng, đồng thời cũng ký tên bên mình ở phần bên A trên hợp đồng, hai tờ hợp đồng chính thức có hiệu lực, anh cầm một bản giao cho ông cụ Thi, quay đầu nói, “Cậu bận một tuần nữa đi, tôi từ đại lục trở về thì nghỉ ngơi nửa năm!”
“Được, đồng ý!”
Sau khi hai người thỏa thuận xong hợp đồng, ông cụ Thi khụ một tiếng, nói: “Công nhân viên Thi thị….”
“Yên tâm, bất kỳ nhân viên nào cũng sẽ không bị đuổi việc!” Thi Cảng Bác nói những lời này giống như hứa hẹn cũng giống như một lời thề, nói chung là làm ông cụ Thi yên lòng, cầm lấy bản hợp đồng, nói: “Đi!”
“Không tiễn, đi thong thả!” Những lời này là Đàm tổng nói.
“Cô bé, tiễn ông nội xuống lầu!”
“Dạ!”
Tô Đậu nhận lệnh đuổi theo ông cụ Thi, vào thang máy xuống lầu một, nhìn ông cụ lên xe, sau khi xe chạy lại trở lên lầu 16, phòng tổng giám đốc chỉ có Đàm tổng, nhìn thấy Tô Đậu quay lại, huýt sáo, lỗ mãng cười nhạo, nói: “Cô gái nhỏ, nhớ người chú là tôi đây sao?”
Tô Đậu rất muốn nói cắt, nhưng cô vẫn nhịn xuống, không để ý, hỏi: “Chú hai tôi đâu?”
“Hôn chú Đàm một cái, tôi sẽ nói cho cháu biết cậu ta ở đâu.”
“………”
Tô Đậu không tiến lên, cũng không ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng không phải là đứa bé ba tuổi, người ta yêu cầu hôn, chẳng lẽ cô phải hôn một cái sao?
Đàm tổng than vãn thở dài, lẩm bẩm nói: Đường Dật Sâm, Thi Cảng Bác, các người có gan lắm, Lolita đều chạy về phía các người, a a a a, Lolita của tôi đâu? (Không có tiếng trả lời)
Tô Đậu không biết trong lòng Đàm tổng đang kêu la, cũng không biết anh ta có thú vui trêu Lolita, lúc này điện thoại truyền đến tiếng báo có tin nhắn, mở tin nhắn ra, chú hai bảo cô lên tầng 20, Tô Đậu lập tức chạy lên tầng 20.
Lúc đến phòng CEO tầng 20, Tô Đậu thở hồng hộc từng ngụm, Thi Cảng Bác rót cho cô một chén nước, nói: “Tốt hơn chút nào không? Có thang máy sao phải chạy? Cô bé ngốc!” Tô Đậu sửng sốt một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ ồ một tiếng, uống xong một cốc nước to, Tô Đậu hỏi: “Chú hai, người tên Đàm tổng kia thật là khủng bố!”
“Bì hù sợ rồi hả?”
“Chú ta có ham mê Lolita!” Trong giới này của bọn họ, đều khát vọng có một Lolita, Đàm tổng là một người ham mê Lolita nhất, vợ ba lần bốn lượt tức giận bỏ đi, con hai người này rất hiểu chuyện, không bị ảnh hưởng bởi ba mẹ, điều này rất đáng mừng.
“Em cũng là Lolita!” Thi Cảng Bác chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đậu, cười nói.
Tô Đậu không phục, hai tay chống nạnh, phản bác nói: “Người ta không phải Lolita chút nào, tướng mạo không được mềm mại như vậy.”
Hết chương 53
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.