Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc Hân
Vẻ mặt thâm tình như chim ưng đói khát, Thi Cảng Bác không chút nào giấu diếm khát vọng với Tô Đậu, chính xác bắt được cánh môi yêu kiều trơn nhẵn mềm mại của Tô Đậu, trằn trọc mút.
“….”
Mắt phượng sáng ngời trố mặt trợn tròn, Tô Đậu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn nuốt nước miếng mình, trong đầu trống rỗng, nhất thời không kịp phản ứng.
Anh hút hết mật ngọt trong miệng Tô Đậu, ngọt ngào như trong tưởng tượng làm Thi Cảng Bác say sưa giữ chặt đầu cô hôn, nụ hôn này sâu hơn đúng tiêu chuẩn nụ hôn nóng bỏng.
“Ưm…”
Tô Đậu bị hôn thở không nổi, giơ hai tay yếu ớt ra đánh vào ngực Thi Cảng Bác, trong miệng ưm, a phản đối.
Đối mặt với ba cái đánh nhẹ hều Thi Cảng Bác xem thường, chỉ để mình tiếp tục đắm chìm trong vẻ ngọt ngào của cô.
“Tiểu Đậu Nhi, em ngọt quá, khiến tôi hận không được muốn em ngay bây giờ.” Trong đôi mắt chim ưng tràn đầy đói khát khiến Tô Đậu ngây ngẩn u mê gần như không chống đỡ được.
Về phương diện này, mặc dù Tô Đậu cô chưa từng trải qua, cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cô không hoàn toàn ngu ngốc nhìn mà không biết ham muốn nóng bỏng trong mắt người đàn ông này.
“Anh… Mau buông tôi ra đi!” Tô Đậu mở to đôi mắt giống như thỏ trắng, sợ hãi rụt rè nhìn đám người đến người đi, sau đó trong lòng thầm nói: Muốn về nhà quá! Rất muốn ăn kem!
Đối với Tô Đậu mà nói, kem là đồ ăn ngọt không thể thiếu trong cuộc sống của cô, tuyệt đối không thể bỏ nó!
Nếu như vào giờ phút này Thi Cảng Bác biết được khát vọng trong lòng Tô Đậu, anh nhất định sẽ khiến tất cả kem biến mất trước mắt Tô Đậu.
… Anh nghĩ được nói được, càng làm được!
“Không buông!” Hai chữ chắc như đinh đóng cột hàm chứa đầy độc chiếm. Sau khi Thi Cảng Bác dùng tốc độ sấm không kịp che tai hôn trộm lên môi Tô Đậu, một tay ôm vai cô, một tay kéo hành lý đi ra phía cổng.
“Này, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn hướng ngược lại đường cao tốc, Tô Đậu hoảng hốt mở miệng hỏi.
“Về nhà!”
Từ trong miệng Thi Cảng Bác phun ra hai chữ, ánh mắt không rời tập tài liệu trên tay nửa giây.
Về nhà! Nhưng… “Đây không phải là đường về nhà!” Cô mới không ngốc đến mức ngay cả hướng nhà mình cũng không phân biệt được.
“Là trở về nhà tôi!” Bất đắc dĩ, Thi Cảng Bác từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn cô gái hoảng hốt, không nhanh không chậm nói.
“Tại sao phải về nhà anh?” Vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt mũm mĩm của Tô Đậu xem ra không giảm mà lại tăng lên: “Hôm nay tôi chỉ thay mặt Vân Hân đi đón người, tôi không có ý định tới nhà anh đâu!”
Không hiểu vì sao Tô Đậu lại quên hướng về nhà họ Thi, hoàn toàn không hiểu hướng phía trước là ở chỗ nào.
“Vân Hân không nói cho em, bị lừa sao?”
Bị lừa?... Ý gì đây?
Nhất thời không suy nghĩ ra được, Tô Đậu ngây ngốc quan sát Thi Cảng Bác nở nụ cười xảo quyệt trước mắt, bốn mắt sững sờ nhìn nhau.
“Không hiểu hả?”
“….”
Tô Đậu không trả lời, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu!
“Ý là em bị bán đứng, tôi không muốn nó tới đón mà là muốn em… Hiểu không?” Thi Cảng Bác không nhìn tài xế ngồi ở ghế lái phía trước, trong đầu vẫn đang suy nghĩ tới chuyện đè Tô Đậu dưới thân mình.
“Anh…!”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai dần dần áp sát mình, Tô Đậu hoảng hốt để hai tay trước ngực anh, duy trì khoảng cách nhất định với anh.
“Ở đây là đang trên xe, anh… Anh không thể làm loạn với tôi!”
“Thật sao?” Thi Cảng Bác hết sức xem thường, sau đó cong môi cười một tiếng, tà mị nói: “Em xem tôi có thể hay không….”
“…”
Hết chương 4
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.