Editor: Hyna Nguyễn
-----------------------------
Nghĩ đến kết quả của Vương gia, Thôi Hạo rốt cuộc ý thức được sự sợ hãi khắc sâu, một bộ dạng như chết đến nơi hướng phía Tư Dạ Hàn nhào tới cầu xin tha thứ, "Cửu gia! Tôi sai lầm rồi! Tôi thật biết lỗi rồi! Tôi không nên phạm phải cấm kỵ của ngài! Chuyện này... Nữ nhân này tùy ngài muốn xử lý như thế nào đều có thể! Chỉ cần ngài có thể hả giận!"
Lúc trước hắn nhận thấy cô bé này có tư chất quá tốt, chính hắn đều không nỡ bỏ ra dùng, đem ra làm tiến cống, ai biết sẽ khéo quá hóa vụng. Cái này Tư Dạ Hàn đến cùng có phải là nam nhân hay không a? Đối mặt loại người này đều thờ ơ không động lòng!
Bên cạnh nữ hài vừa nghe nói như vậy, khuôn mặt không cách nào tin cùng tuyệt vọng, không nghĩ tới chính mình cứ như vậy bị bán đi, nhưng lấy thân phận của nàng giờ phút này lại một chữ "Không" đều không thể nói, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi sập xuống đất khóc.
Đang lúc này, trên ghế sa lon, nam nhân đang không ngừng dùng khăn giấy khử độc lau chùi mu bàn tay đột nhiên ánh mắt sắc bén hướng phía cửa nhìn lại.
Lâm Khuyết thuận theo ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn sang, hơi nhíu mày, "Ai núp ở đó?"
Diệp Oản Oản sống lưng cứng đờ, bị ánh mắt Tư Dạ Hàn lanh băng nhận ra sợ đến lập tức nhào tới. Lúc Diệp Oản Oản ngã vào trong phòng bao trong nháy mắt tiếng cầu xin tha thứ cùng khóc thút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3136494/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.