Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Giới giải trí là một nơi thể hiện danh lợi, cấp bậc được phân chia vô cùng rõ ràng, vô luận ngươi có xuất đạo sớm bao nhiêu nhưng chỉ cần là người không có danh tiếng thì chỉ có thể là người ở tầng thấp nhất mà thôi, lúc đó bản thân mình thật giống như một con kiến hôi thấp kém, ai ai cũng có thể đạp dưới chân được.
Ba năm này, Lạc Thần đối với loại thái độ này cũng đã quá rõ ràng, ngay từ đầu, anh ta còn cố gắng tranh thủ tìm biện pháp cùng phản kháng để bảo vệ cho chính mình, sau đó, đối với hết thảy các vấn đề này đều không có cảm giác nào nữa.
Lâm Hạo nhìn về phía nghệ sĩ nhỏ bên cạnh mình, người đó nhất thời hiểu ý, dùng bả vai nặng nề đụng Lạc Thần một cái: “Xin lỗi, chúng tôi muốn bắt đầu quay phim rồi, làm phiền anh đi ra ngoài đi, đừng đứng ở chỗ này mà vướng chân vướng tay bọn tôi!”
Nếu là những ngày trước đây Lạc Thần khẳng định có khả năng liền rời đi, nhưng anh ta lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua người đại diện của mình dặn dò, bước chân liền chần chờ không có ý định sẽ di chuyển.
Người nghệ sĩ kia giễu cợt nói: “Anh nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Tôi chưa từng thấy có người nào mặt dày mày dạn như vậy đó, anh nghĩ muốn làm tiền bối đến điên rồi hay sao! Không phải là được thời đắc ý ôm được đùi vàng rồi hay sao, như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3136101/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.