Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều
————————-
Tư Dạ Hàn tóc đen như mực, hai con ngươi lạnh như băng, bờ môi cùng gương mặt trắng bệt, quần áo ngủ đơn bạc lúc này xộc xệt, lộ ra xương quai xanh tái nhợt, quanh thân đều quanh quẩn một cổ cảm giác chán chường u buồn.
Bộ dạng bị bệnh nặng này không chỉ không có ảnh hưởng chút nào đến khí thế của anh, ngược lại còn để cho người nhìn cảm thấy nguy hiểm và mị hoặc đến cực hạn…
Diệp Oản Oản nhất thời ngốc ngay tại chỗ.
Kiếp trước Tư Dạ Hàn hôn mê suốt ba tháng… Thế mà vào lúc này đã tỉnh rồi…
Trước mắt cô người đàn ông hung ác âm lãnh này đã từng là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời cô.
Cô thậm chí vô số lần nguyền rủa anh đi chết đi.
Nhưng khi nhìn lấy anh rõ ràng suy yếu vô lực nhưng lại vẫn phảng phất như núi cao đứng ở trước người của cô, nhìn thấy anh rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, hốc mắt lại không nhịn được cay cay…
Giờ phút này, trên gương mặt hoàn mỹ không một tì vết kia vẫn trước sau như một không có bất kỳ biểu lộ gì, lúc Oản Oản đi tới trước mặt mình, đáy mắt đen nhánh không ánh sáng mới xẹt qua một tia sáng không dễ dàng phát giác.
“Dìu anh đi.”
“Ồ…” Diệp Oản Oản phục hồi tinh thần, bận rộn đem Tư Dạ Hàn đỡ đến trên ghế sa lon đối diện ngồi xuống.
Thấy cháu mình tỉnh lại, lão phu nhân kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3135863/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.