Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Diệp Oản Oản bị anh nhìn đến sợ hãi: “Anh nhìn em làm gì vậy?”
Đương nhiên nếu cô hi vọng Tư Dạ Hàn nói ra mấy chữ “Em chờ coi” là không có khả năng.
Hai con ngươi Tư Dạ Hàn híp lại, nhìn lấy cô, hỏi: “Không sợ anh sao?”
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ lại chính mình đang khá là to gan lớn mật nói chuyện với loại người nào rồi, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút, cố tự trấn định lắp ba lắp bắp mở miệng đáp: “Có… Có gì phải sợ! Anh chính là một con cọp giấy! Còn có thể đem em ăn sao?”
Tư Dạ Hàn cười nhẹ một tiếng: “Muốn thử một chút không?”
Diệp Oản Oản sậm mặt lại: “Không cho anh thử đâu, anh nên đi ngủ đi!”
Không khí là tràn đầy khí tức mát mẽ của cỏ cây, ánh mặt trời nhỏ vụn theo cành lá gian rơi xuống, nhảy trên người cô gái, chiếu rọi trên gò má của Oản Oản, cơ hồ có thể thấy rõ được da thịt của cô, nhìn cô đáng yêu đến nhường nào…
Khi Oản Oản đang nhìn chăm chú thì tầm mắt của Tư Dạ Hàn lúc này hết thảy khói mù sương lạnh cùng những thứ như gông xiềng sau lưng anh phảng phất trong nháy mắt này đều tan rã mà rời đi…
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Tại sao?…Không muốn hắn chết? Dưới sự thúc giục của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn vẫn nhắm hai mắt lại.
Ước chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3135838/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.