Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
Lương Mỹ Huyên kinh hãi đến biến sắc, "Cha, chuyện này... làm sao có thể!"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng, "Ông nội luôn luôn thưởng phạt phân minh, xử sự công đạo, Nhị thẩm đây là đang chất vấn phán đoán của ông nội? Hay cô vẫn cho là, ở trong nhà này, cô có thể vượt mặt ông nội để quyết định?"
Lương Mỹ Huyên đầy kiêng kỵ mà liếc nhìn sắc mặt lành lạnh của Diệp Hồng Duy, "Diệp Oản Oản, ngươi chớ có nói bậy nói bạ, ta lúc nào nói qua lời như vậy? Ý của ta là..."
Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Thiệu An làm sao có thể cam tâm, tự nhiên vội vã muốn cãi lại. Bất đắc dĩ mới vừa rồi vì đào bẫy cho Diệp Mộ Phàm, lời kia của bọn họ đã tự hại chính mình rồi. Nếu như bây giờ đến phiên mình, lại đổi một loại giải thích khác, như vậy rõ ràng là đang tự đá vào mông mình.
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ai cũng không được nói lại." Diệp Hồng Duy không có có tâm tình tiếp tục nghe tiểu bối cãi vã, sậm mặt lại, trực tiếp cùng Đàm Nghệ Lan cùng đi xuống dưới, rời khỏi phòng yến hội.
Tân khách cùng cánh truyền thông lần lượt rời đi, hết thảy được giải quyết. Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm cũng rời đi ngay sau đó.
Đi tới cửa, Diệp Oản Oản phát hiện Diệp Mộ Phàm một mực vùi đầu, không hiểu vì sao lại ở đó lẩm bẩm cái gì.
"Ca, anh làm cái gì thế?"
Diệp Mộ Phàm vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134840/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.