Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
Đối với cái tên tiểu yêu tinh thích đùa giỡn như Cung Húc, thường ngày đều tranh sủng, Diệp Oản Oản đã thành thói quen.
Nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu như nàng dám nói "Không phải", người nào đó sẽ tuyệt đối suốt ngày lảm nhảm bên tai nàng suốt cả ngày không thôi.
Cho nên Diệp Oản Oản đã sớm nắm giữ cách đối phó với chiêu trò của hắn.
Diệp Oản Oản than thở, "Vâng vâng vâng... Ngươi đương nhiên là Bảo Bảo! Húc Bảo Bảo à, lớp trang điểm bị lem kìa, nhanh nhanh ngoan ngoan đi chỉnh trang nào!"
Trong nháy mắt khi lời nói của Diệp Oản Oản rơi xuống, con ngươi của Nhiếp Đường Tiêu nhất thời co rút lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ trở nên trắng bệch.
"À? Có thật không, có thật không? Đâu cơ?" Quả nhiên, Cung Húc lập tức ngừng, hơn nữa sự chú ý bị dời đi.
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
Cung Húc móc gương nhỏ ra, thấy chính mình vẫn đẹp trai, đột nhiên nhìn về phía đối diện cách đó không xa kêu lên một tiếng, "Ai nha, cái tiểu nãi oa này là... Ai?"
Làm sao lại thấy bên trong ánh mắt có sát khí?
Bất quá, với trí thông mình của Cung Húc rất nhanh liền bỏ quên một điểm này, kích động không thôi mở miệng nói, "Gào! Dáng dấp cũng quá đẹp đẽ rồi đi! Thật là đáng yêu! Diệp ca Diệp ca, đây là con cái nhà ai?"
Diệp Oản Oản: "Là con nhà bằng hữu của tôi..."
Cung Húc nghe xong, nhất thời mặt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134802/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.