Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
Đáy mắt Trương Uy lóe lên một tia âm vụ lạnh lẽo, "A, Cung thiếu gia, đừng nóng, tao dĩ nhiên là sẽ không quên phần mày đâu!"
Trước đây, tiểu tử thúi này làm nhục hắn, ngày hôm nay hắn nhất định phải đòi lại công bằng!
Diệp Mộ Phàm nhất thời nổi giận: "Cung Húc! Ai cho cậu đi ra ngoài!"
Cung Húc cởi áo khoác trên người ném sang một bên, "Đệt! Lũ chó đó đã đến tận cửa đập thẳng vào mặt chúng ta, tôi làm sao lại có thể co đầu rút cổ trốn ở bên trong? Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao! Đánh thì đánh! Ai sợ ai!"
Diệp Mộ Phàm quả thật là muốn sứt đầu bể trán, tính tình của tên này sao lại giống như pháo hoa vậy cơ chứ, cứ đụng vào là nổ đùng đùng!
Diệp Mộ Phàm cắn răng, "Diệp ca bảo cậu tốt nhất đợi ở bên trong, không cho phép ra ngoài!"
Cung Húc nhìn một mảnh hỗn độn ở phim trường, sắc mặt âm vụ, "Lần này anh có chuyển lời của Diệp ca cũng vô ích!"
Hắn không thể bởi vì việc của riêng mình mà làm liên lụy đến toàn bộ đoàn làm phim...
Cung Húc nói xong liền muốn lao ra ngoài, tự mình giải quyết xung đột.
Lúc này, Lạc Thần ở bên cạnh mở miệng nói tỉnh queo, "Diệp ca đây là thương tiếc cậu, sợ cậu bị thương..."
Câu "Diệp ca thương tiếc cậu" này, trong nháy mắt đã khiến cho Cung Húc dừng bước lại.
Lạc Thần thừa cơ hội này đem hắn ta kéo ngược trở lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134752/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.