Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
----
Đừng nói là 5 người kia, ngay cả Tư Dạ Hàn đứng sau lưng cách đó không xa cũng lộ ra thần sắc sợ sệt, tựa hồ là hoàn toàn không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Hứa Dịch vuốt vuốt cái trán, khóc không ra nước mắt...
Quả nhiên tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để suy đoán ý tưởng của Oản Oản tiểu thư.
Bên kia, nghe được câu trả lời của Diệp Oản Oản, 5 tên hộ vệ mặt đầy mộng bức.
Bọn họ nghĩ đến vô số loại nguyên nhân, cũng không nghĩ tới lại có thể sẽ là vì lý do này.
Khó trách, khó trách mãi đến khi Yamamoto Yu nói ra câu nói kia, nàng mới ra tay!
Lại có thể chỉ là bởi vì Yamamoto Yu nói chủ nhân nhà bọn họ là là "ma bệnh"?
Đây là bao che...Chính là vô cùng bao che...!!!
Thấy 5 người mặt đầy mộng bức, Diệp Oản Oản nhíu mày: "Thế nào?"
"Không có... Không có việc gì..." 5 người bọn họ nghẹn lời, lắc đầu liên tục.
Diệp Oản Oản: "Vậy còn có vấn đề gì không?"
Hộ vệ cầm đầu chần chờ mở miệng: "Vậy trước đó cô không ra tay là bởi vì..."
Diệp Oản Oản than thở: "Một phần là không có hứng thú đánh, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì... Gia chủ các người quyết không cho tôi đánh nhau."
Năm tên bọn hộ vệ: "..."
Thật là vạn vạn không ngờ tới...
Vậy nên, nãy giờ bọn họ đều đã nghĩ sai rồi hay sao?
Nói tới chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134603/chuong-1057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.