Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
"Đường Đường đâu?" Diệp Oản Oản vội hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Tại rừng cây."
Diệp Oản Oản thuận theo phương hướng Tư Dạ Hàn chỉ nhìn lại, vội vàng đem cái đầu thú nhồi bông đeo lại, "Em đi tìm Đường Đường!"
Tư Dạ Hàn: "Đi đi."
Cô nàng bạch bạch bạch chạy rất nhanh, thoáng cái đã không còn thấy bóng.
Lâm Khuyết nhìn theo bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, duy trì biểu cảm ‘ăn nhiu đây thức ăn cho chó là đủ rồi nha!’, "Khó trách Cửu ca của tôi bị ăn đến sít sao! Tôi phục rồi..."
Nói xong mặt đầy vẻ hồ nghi, nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói, "Cửu ca à, anh không cảm thấy, nha đầu Diệp Oản Oản này thay đổi quá lớn sao?"
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt nói: "Không hề."
Lâm Khuyết kinh ngạc, "Hả? Không hề sao?"
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn rơi vào phương hướng thiếu nữ chạy đi xa, mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Nàng một mực trước giờ đều là như vậy."
Lâm Khuyết trong nháy mắt mộng bức: "..."
Một mực đều là như vậy???
Cửu ca, anh nghiêm túc à...
Ánh mắt Tạ Chiết Chi lóe lên, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng: "A Cửu, thân thể của cậu, có phải là đã bắt đầu bình phục hay không?"
Nghe được những lời này của Tạ Chiết Chi, sắc mặt Tư Dạ Hàn, cơ hồ là trong nháy mắt âm trầm xuống...
Thân thể rõ ràng đã bắt đầu khôi phục, nhưng lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134540/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.