Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Nàng đang rầu rĩ cái đóa hoa đào to này khó cắt, Đường Đường liền xuất hiện.
Còn có cây kéo nhỏ nào dễ dùng hơn so với Đường Đường sao?
Cung Húc trợn to hai mắt, mặt không cách nào tin tưởng, "Chuyện này... Chuyện này là không thể nào!"
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Chuyện đó..."
Kết quả, không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, Diệp Mộ Phàm ở bên cạnh đã cướp lời mở miệng, "Chuyện gì mà không có khả năng chứ, đây chính là con của em gái tôi, không tin tự cậu đi nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé này, đôi mắt này, cái mũi này, miệng này, tất cả đều giống em tôi như đúc đấy!"
Sao cũng được, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, trước tiên đem tiểu tử Cung Húc này giải quyết xong lại nói.
Tiểu tử này danh tiếng còn kém hơn cả hắn, làm sao có thể để cho hắn ta gieo họa cho em gái mình.
Cung Húc nghe vậy, nhất thời hướng về tiểu nãi oa kia đang ôm lấy Diệp Oản Oản nhìn lại.
Chỉ thấy đứa bé kia đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, còn nhỏ tuổi mà trên người đã lộ ra một cỗ khí chất cao quý.
Hắn nhìn chằm chằm tiểu nãi oa hồi lâu, muốn chứng minh Diệp Mộ Phàm đang nói bừa. Kết quả bi thảm là, càng nhìn càng cảm thấy giống…
Hai mẹ con đứng chung một chỗ, không có chút cảm giác nào là không ổn!
Đệt! Hắn còn muốn di hoa tiếp mộc, kết quả...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134365/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.