Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
"Có người không có việc gì lại leo lên cây sao?"
Diệp Oản Oản đang hầm hừ, "Vèo" "Vèo" "Vèo", tiếp đó trên cây lần lượt lại nhảy xuống ba người.
Ba người chính là Nhất Chi Hoa, Thần Hư đạo nhân và Ngoại Quốc Dời Gạch...
Nhất Chi Hoa trước sau như một, trang điểm xinh đẹp, y như không xương treo trên người Nhiếp Vô Danh, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, "Hi, Hữu Danh lão bản! Lại gặp mặt!"
Diệp Oản Oản xạm mặt lại mà nhìn chằm chằm mấy người kia: "..."
Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!
Có dạng chủ gì, sẽ có dạng thủ hạ đó.
Bốn người đợi ở trên một thân cây, cũng không ngại chen chúc…
Đúng rồi, không phải là có 5 người à? Vậy tại sao hôm nay chỉ có 4 mà thôi?
"Làm sao thiếu một người rồi?" Diệp Oản Oản hướng về 4 người nhìn một cái, thuận miệng hỏi.
Hôm nay cái tên chuyên đeo quan tài sau lưng, Băng Sơn Nam, thật giống như không có mặt?
"Người chết, đừng ngủ nữa!" Nhiếp Vô Danh đẩy Nhất Chi Hoa treo ở trên người ra, sau đó nhấc chân liền đạp mạnh một cái vào thân cây to.
Sau đó, "Uỳnh ——" một tiếng.
Chỉ thấy một người nhanh như chớp từ trên cây té xuống.
Chính là cái gã bị bệnh ung thu lười giai đoạn cuối.
Băng Sơn Nam ngã sấp mặt y như mít rụng trên mặt đất, sau đó chậm rãi bò dậy, ngay cả lá cây và bụi bẩn trên người cũng lười phủi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134346/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.