Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Trước mắt, Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tất cả ký ức khi còn bé mà mình nắm giữ.
Nhưng mà, ký ức của Diệp Oản Oản ở nơi sâu trong óc, tất cả chuyện phát sinh lúc đó, đều đã vô cùng mơ hồ, dường như bị một ai đó khóa lại, trừ một chút sự kiện khá lớn ra, ví dụ như chính mình khi còn bé cùng Diệp Mộ Phàm chơi đùa, bị Diệp Mộ Phàm lỡ tay đẩy vào trong ao vôi suýt chút nữa chết đuối, hoặc là lúc nhỏ suýt nữa bị người ta bắt cóc vân vân…
Nhưng một chút chuyện nhỏ bình thường, Diệp Oản Oản lại vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi.
Các bạn học ở nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở, Diệp Oản Oản có thể nhớ lại, nhưng cũng không quá 20 người, trong đó ký ức khắc sâu nhất chính là các thầy cô giáo…
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Diệp Mộ Phàm.
"Số điện thoại em vừa hỏi, trước mắt vẫn chưa tra được, chờ có tin tức, anh sẽ lập tức nói cho em biết." Âm thanh của Diệp Mộ Phàm truyền ra.
"Ca, em có chút chuyện cần tìm anh, 30 phút nữa gặp nhau tại quán cafe đối diện công ty nhé!" Diệp Oản Oản dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
...
Sau khi rời khỏi Tư gia, Diệp Oản Oản lái xe đi đến quán cafe gần công ty.
Nửa giờ sau, Diệp Mộ Phàm lúc này mới hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134305/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.