Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, lão già lại nói: "Vậy... Minh chủ, cái Chu gia này, phải nên xử trí như thế nào đây?"
Trước đây, Không Sợ Minh vốn dự định tiêu diệt Chu gia, ở chỗ này thành lập địa bàn chi nhánh của Không Sợ Minh.
Chỉ bất quá, lão già cũng không ngốc. Vào lúc này, Minh chủ bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ làm chỗ dựa cho Chu gia, hoặc là Minh chủ và Chu gia có chút quan hệ.
"Xử trí?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói sao?"
Lão già nhất thời sợ hãi đến run rẩy, liền vội vàng nhìn về phía mọi người Chu gia, chắp tay nói: "Các vị, đều là người mình, hôm nay đây là lũ lụt dâng tới miếu Long Vương, hy vọng các vị cũng đừng quá để ý, hiểu lầm mà thôi… Nếu các người sớm nói các người là bằng hữu của Minh chủ, làm sao còn có việc này xảy ra."
Chu gia gia chủ cùng cả đám thật là có miệng nhưng khó trả lời, bọn họ làm sao biết, Diệp Oản Oản lại sẽ là Minh chủ Không Sợ Minh...
"Tỷ tỷ, cùng chúng ta trở về đi thôi." Ánh mắt Thất Tinh rơi vào trên người Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Chu gia xử trí như thế nào, có diệt hay lưu lại, cũng không còn quan trọng. Bây giờ, việc cần thiết trước mắt, là tra rõ cô gái trước mặt này, đến cùng có đúng là Minh chủ Không Sợ Minh hay không?
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản hơi có chút nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134181/chuong-1288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.