Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
"Ừ..." Mặc dù không biết cái tên Lưu Ảnh này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, nhưng tình huống hôm nay, Diệp Oản Oản lại cũng chỉ có thể gật đầu ứng đối.
"Ha ha!! Thật khiến cho người ta hoài niệm nha..." Lưu Ảnh khẽ mỉm cười: "Năm đó, Minh chủ một mình một ngựa, tại Hoa quốc diệt một nhóm thế lực đen tối. Khi đó mấy người chúng tôi vừa vặn đắc tội cái thế lực đen tối kia. Cũng coi như cơ duyên xảo hợp, được Minh chủ cứu vớt…"
Nghe vậy, nhóm 5 người lính đánh thuê ngẩn ra một chút. Bọn họ khi nào lại bị thế lực đen tối uy hiếp bao giờ?
"Minh chủ, tôi tên là Lưu Ảnh, đã nhiều năm như vậy, ngài còn nhớ chúng tôi sao...??" Lưu Ảnh cười nói.
Diệp Oản Oản giả vờ trầm tư chốc lát rồi mới trả lời: "Nghe cậu nói như vậy, quả thật có chút ít ấn tượng..."
"Đáng tiếc, ban đầu mấy người chúng tôi muốn đi theo Minh chủ, Minh chủ lại cự tuyệt. Cuối cùng nói cho chúng tôi biết, nếu như chúng tôi có thể đi tới Độc Lập Châu, liền có thể xem xét thu nhận chúng tôi. Minh chủ, hành trình của chúng tôi gặp rất nhiều trắc trở, nhưng cũng rốt cuộc theo được dấu chân của ngài, đi tới Độc Lập Châu." Lưu Ảnh nói.
Trong nhóm 5 người lính đánh thuê, Khương lão là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần. Mặc dù không hiểu được vì sao Lưu Ảnh lại nói như vậy với chủ nhân, nhưng trước tiên cứ theo lời Lưu Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134100/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.