Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Diệp Oản Oản muốn chính là một cái công viên ngoài trời, Bắc Đẩu ngược lại thật là dứt khoát, trực tiếp đòi tiến hành cải tạo lầu bảy…
"Bất quá, Phong tỷ, lầu bảy là địa bàn của những trưởng lão kia của Không Sợ Minh ta, tỷ có lẽ nên suy nghĩ cho kỹ. Đương nhiên, nếu như tỷ vẫn muốn tiến hành cải tạo..." Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, cười một tiếng đầy vẻ gian gian.
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rúm lại, từ đầu đến cuối, nàng có nói gì sao? Là ai đòi cải tạo lầu bảy?
"Không sao!" Diệp Oản Oản nhàn nhạt mở miệng: "Toàn bộ Không Sợ Minh đều là của tôi, chẳng lẽ, tôi muốn ở trên địa bàn của mình động tay động chân, còn phải thông qua sự đồng ý của đám trưởng lão kia? Chuyện này liền giao cho cậu, sửa chữa lại lầu bảy cho tôi! Cần bao nhiêu chi phí, trực tiếp đi tìm kế toán lấy."
Nghe lệnh, sắc mặt Bắc Đẩu khẽ biến. Nhiệm vụ này giao cho hắn, há chẳng phải là để cho hắn đi đắc tội đám lão già kia?
Chỉ bất quá, lệnh của Diệp Oản Oản đã nói ra khỏi miệng, Bắc Đẩu đương nhiên không thể ý kiến thêm gì nữa.
Giờ phút này, Bắc Đẩu hận không thể hung hăng tát cái miệng rộng của mình hai cái. Không có việc gì, lắm mồm làm cái gì!!
"Được rồi, Phong tỷ, cứ vậy đi! Không có việc gì nữa, đệ liền đi sắp xếp..." Bắc Đẩu thở dài một tiếng, thờ ơ hờ hững nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134065/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.